Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 121: Thân cận




Editor: Vũ

Chương 121: Thân cận

Lối hoa văn phức tạp lấy từ thời Louis 16, chấm phá thêm một chút hơi thở Đông Phương thần bí. Nhà hàng này thật là nơi thích hợp để xem mặt.

Hiên Viên Hoàng toàn thân màu đen, cộng thêm một cặp kính râm to bản đang ngồi ở phía góc nhà hàng, tạo nên một cảm giác mãnh liệt không lời.

Tờ báo trong tay trở nên nhàm chán, cà phê trên bàn uống vài hớp đã thấy vô vị. Bây giờ hắn chỉ muốn về nhà, hai người cùng ra ngoài ăn cơm chứ không phải ngồi trơ ra ở chỗ này.

Con gái của Hoàng Trung Phú, hừm, mắt hắn tràn đầy sát khí ngay tức thì, nợ nần năm đó hắn còn muốn tìm bọn họ để thanh toán đây. Nếu không phải là vì để cân bằng lợi ích của bang phái, loại phụ nữ như vậy hắn đã sớm muốn giết quách đi cho xong.

Mười năm trước trước dám bỏ thuốc hắn, ý muốn hắn làm nhục con gái người ta, sau đó làm bộ bắt gian tại trận rồi cưỡng chế cử hành hôn lễ. Như bọn người này cũng không nghĩ tới hắn cố gắng kiên trì trở về nhà, cuối cùng lại ở với một người con gái khác.

Nước đi lần này, bọn họ cần phải tính toán kỹ một chút đi.

Hoàng Kiều Mạt đẩy cửa bước vào, nháy mắt liền nhận ra Hiên Viên Hoàng, người đàn ông này đang ngồi ở trên ghế gỗ, từ đầu đến chân đều toát lên khí thái vương giả cùng nguy hiểm. Nhưng càng là nguy hiểm thì lại càng khiến cho tim cô ta đập loạn xạ, chẳng trách từ nhỏ cô đã ái mộ hắn không thôi.

Tóc nhuộm vàng óng uốn lọn to, trang phục màu đen bó sát tôn lên thân hình chữ S nóng bỏng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, ánh mắt phong tình vạn chủng.

"Xin lỗi, em không biết anh lại đến sớm như vậy." Hoàng Kiều Mạt hơi nhăn mặt, làm bộ uốn éo ngồi xuống đối diện Hiên Viên Hoàng.

Buông tờ báo trên tay xuống, nhưng lại không gỡ kiếng mát ra, Hiên Viên Hoàng càng nhìn người phụ nữ này càng lâu thì lại càng chán ghét. Toàn thân đẹp như tượng khắc, còn hơn cả khi xưa, nhưng chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ này thôi là Hiên Viên Hoàng đã cảm thấy ngán ngẩm, thà là con mèo nhỏ hắn còn thấy có hứng thú hơn.


Hiên Viên Hoàng không thèm để ý, bờ môi mỏng mấp máy: "Muộn mười ba phút ba mươi lăm giây, nhớ nói cha cô chuyển một trăm vạn đôla qua tài khoản."

"Hả?" Làm gì vậy, Hoàng Kiều Mạt suýt nữa té khỏi ghế, cô không ngờ người đàn ông này lại đi tính sổ với cô.

"Từ trước tới giờ chỉ có người khác chờ tôi, không có chuyện tôi chờ người khác." Lời nói lạnh lẽo khiến Hoàng Kiều Mạt sửng sốt trong giây lát, vẫn chưa kịp định thần lại, không lẽ hắn muốn vậy sao. Nhìn Hiên Viên Hoàng nói chuyệt nhạt nhẽo, cô cảm giác người đàn ông này ngày càng khó nắm bắt.

"Không phải vậy! Anh Hiên Viên, chúng ta tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, cùng học hành, cùng lớn lên, không lẽ anh để bụng tính toán của em chút tiền cỏn con này sao?" Hoàng Kiều Mạt nỗ lực giảm khoảng cách giữa hai người xuống, sáo sáo cận hồ, bây giờ cô cảm thấy có chút sợ hãi rồi.

Cùng nhau học tập, cùng nhau lớn lên, Hiên Viên Hoàng cười nhạt, không hiểu sao cô ta lại có thể mạnh miệng mà không biết xấu hổ nói ra mấy lời nhảm nhí này. Những người này ngoại trừ thích hãm hại hắn ra, Hiên Viên Hoàng không thấy bọn họ còn có ý tứ gì khác nữa.

"Anh em còn phải tính toán rõ ràng, huống chi chúng ta cũng chỉ là bạn học." Hiên Viên Hoàng cầm lấy tách cà phê trên bàn đã nguội bớt một nửa uống một hớp, không thèm nhìn người đối diện thêm nữa.

Không khí bây giờ tràn ngập sự lúng túng, khí chất trên người Hoàng Kiều Mạt cứ từ từ rơi rụng hết xuống. Cha cô làm sao mà lại chưa tới, để cho cô một mình chống đỡ ở đây, cô không chịu nổi khí thế của người đàn ông này, cứ như là đang muốn lấy mạng người ta vậy.

Nhìn chung quanh, Hoàng Kiều Mạt có chút không yên lòng.


Hiên Viên Hoàng đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, lòng kiên nhẫn cũng giảm đi rất nhiều: "Xem ra chú Hoàng không muốn tới rồi, nếu vậy thì tôi đi trước."

Nói xong liền đứng dậy muốn đi như ng Hoàng Kiều Mạt giơ tay kéo lại, nịnh nọt nói: "Chờ thêm một chút đi, cha em chắc đang bận công việc, anh cũng biết mà. Đã chờ rồi, đến lúc cuối tìm cha tính tiền cũng được."

Đối với loại phụ nữ mặt dày như vậy, Hiên Viên Hoàng cũng chỉ cười nhạt.

Thôi đi, cô ta tưởng vấn đề này liên quan đến tiến sao? Hắn thật muốn biết trong hồ lô của mấy người này có bán cái gì, hừm, muốn trở thành người nhà sau đó rồi tiện thể nuốt luôn Hiên Viên thị sao? Nhếch mép cười lạnh một cái, khí thế không giận mà uy của Hiên Viên Hoàng làm cho Hoàng Kiều Mạt lập tức rút tay về.

"Xin lỗi, anh chờ một chút, chắc là cha em có việc gì gấp." Cô tưởng rắng cha cô sẽ đến trước, không nghĩ lại ngược lại, Hoàng Kiều Mạt cũng cảm thấy lo lắng.

"Vậy thì để sau này rồi nói!" Hiên Viên Hoàng xoay người muốn đi.

Cửa mở ra, hai người bước đến, một người là Hoàng Trung Phú, người còn lại dĩ nhiên là Phương Xuân Ý.


Hiên Viên Hoàng lặng lẽ quan sát hai người, hắn nhớ kỹ mẹ hắn đã nói mình có chút việc, không tới được. Bây giờ hai người này lại dắt tay nhau mà tới, chắc chắn là có chuyện mờ ám.

Hoàng Kiều Mạt thấy Hoàng Trung Phú và Phương Xuân Ý liền lập tức chạy đến trước mặt làm nũng: "Cha mà tới trễ nữa là anh Hiên Viên đi luôn rồi. Không phải nói hôm nay cha rảnh sao? Để chúng con chờ lâu như vậy làm anh Hiên Viên tức giận."

"Hiên Viên, xin lỗi con nhé. Đáng lẽ chú tới rồi, nhưng xe của mẹ con trên đường đi bị hư nên nhờ chú đi đón. Bởi vì kẹt xe với gấp quá nên cũng không mang theo điên thoại." Hoàng Trung Phú vừa nói vừa xoa cái đầu trọc trơn bóng, chuyện này là thật mà. Phương Xuân Ý đòi đi theo tới đây, hắn cũng chỉ tốt bụng giúp thôi.

Đã nghe qua lòng dạ đàn bà thì độc ác, bây giờ hắn mới được mở mang kiến thức. Không chỉ là muốn HIên Viên Long đi giết người mà là muốn mượn đao giết người, quá là thâm độc. Giờ lại đưa bà ta đến chỗ này, thế thì có thể chứng minh mình cùng bà ta chẳng có quan hệ gì. Quét mắt nhìn thoáng qua Phương Xuân Ý, Hoàng Trung Phú nhận thức được tâm tư của người đàn bà này quá mức thâm trầm. Vậy mà trước đây bà ta lại ngây ngô trước hắn như vậy, xem ra bản thân mình cần phải đề phòng một chút.

Vẻ mặt cười tươi rói làm ra vẻ một người mẹ hiền lành, Phương Xuân Ý nói đỡ: "Mẹ cũng đã lâu không có gặp Mạt Mạt nên lần này mới nhờ cha con bé đưa đến đây. Nếu đã là quen biết thân cận vậy thì mọi người cùng nhau vui ve một chút đi!"

Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nói: " Nếu muốn xem thì tự đến mà nhìn, lúc đó bà muốn nhìn bao nhiêu cũng được."

Nghe Hiên Viên Hoàng nói xong, Phương Xuân Ý cười thầm, vậy là hắn biết bà và chú hắn có quan hệ vụng trộm rồi.

Trên mặt Hoàng Trung Phú cũng co giật vài cái, Hiên Viên Hoàng khôn khéo như vậy, bọn họ không thể không cẩn thận.

"Ha, giờ cũng trưa rồi, chú đã đặt chỗ ở nhà hàng, không bằng chúng ta cùng đến đó để tâm sự, hai người bọn con cũng có thể thuận tiện tìm hiểu nhau thêm." Hoàng Trung Phú mở miệng hòa giải, Phương Xuân Ý và Hoàng Kiều Mạt lập tức liên thanh phụ họa.

Hiên Viên Hoàng mặt mũi không biểu lộ gì quá, chỉ nhạt cười nhìn màn kịch trước mặt, hắn gật đầu đồng ý. Nếu muốn đi như vậy, hắn cũng muốn theo tới cùng xem những người này rốt cuộc muốn gì.

Ở nơi khác, Hiên Viên Long không một tiếng động đột nhập vào biệt thự cảu Hiên Viên Hoàng.

Việc phải làm đầu tiên chính là đối phó với Sa La. Sa La là sát thủ thuộc hạng nhất nhì của Hiên Viên thị, càng khéo hơn là do một tay hắn đào tạo ra.

Trên mặt hiện lên vẻ bất chính, Hiên Viên Long quyết định đi tìm Sa La trước.