Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 141: Lá bài chủ chốt trong tay




Editor: Lôi

Chương 141: Lá bài chủ chốt trong tay

Tin tức nhanh chóng bị bại lộ, nhanh đến mức Hoàng Trung Phú không kịp trở tay. Đến khi lão phát hiện ra thì xung quanh giáo đường đã tập trung rất nhiều người của giới hắc đạo.

"Cha, vậy là sao, không phải chuẩn bị làm đám cưới sao?" Hoàng Kiều Mạt rất muốn bật khóc, hôm nay là ngày đại hỉ của cô, nhưng tại sao lại tập trung nhiều người như vậy mà mặt mũi ai cũng hung ác.

Đứng quan sát toàn cảnh giáo đường từ trên lầu hai, mọi hành động đều rơi vào đôi mắt cú vọ của lão, lão thấy rất nhiều chiếc xe trong giới hắc đạo cũng đã tới. Hoàng trung Phú hung hăng dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt lóe lên tia ngoan độc, không can tâm.

Phương Xuân Ý hai tay run rẩy, sâu trong lòng bà vẫn có chút hi vọng, mong rằng cho dù con trai có tàn nhẫn thế nào đi nữa cũng sẽ không giết bà. Bà mơ hồ biết được chuyện gì đang diễn ra, nhưng trong lòng vẫn còn hơi mông lung.


Hoàng Kiều Mạt kéo kéo vạt áo của Hoàng Trung Phú hỏi "Cha, rốt cuộc là thế nào?"

"Đừng kéo, không nhìn thấy lão đây cũng phiền muốn chết rồi sao?" Lão tức giận, thẳng tay đẩy Hoàng Kiều Mạt ra. Một tia sáng lóe lên trong mắt lão, Hoàng Trung Phú bật ra tiếng cười lạnh lẽo "Ha ha... Thật không ngờ, tên Mục Diệu Tư khốn kiếp, dám lừa lão, cả cái con tiểu tiện nhân chết tiệt kia nữa!"

Phương Xuân Ý sửng sốt khi nghe thấy những lời này "Anh nói vậy là có ý gì?"

Hoàng Trung Phú phẫn nộ nhìn Phương Xuân Ý chằm chằm, lão gầm lên "Là heo sao? Như vậy mà cô cũng nhìn không ra? Chúng ta bị tay Mục Diệu Tư khốn kiếp đó bỡn cợt rồi, cái ả nằm dưới người hắn lúc đó chính là kẻ đã nghe lén, cũng chính là Hiên Viên Linh. Cô động não một chút đi, giày của bọn chúng không để ở gần cửa ra vào, mà tất cả đều giấu ở dưới quần áo, tại sao phải giấu ở trong quần áo, nguyên nhân chỉ có một, chính là bọn chúng có tật giật mình."

"Ý của anh là, Hiên Viên Linh nghe được chúng ta nói chuyện, cho nên lúc nãy Mục Diệu Tư mới vội vàng rời đi." Giờ phút này Phương Xuân Ý mới hiểu thông mọi chuyện. Mới vừa rồi có người báo cáo, nói thấy Mục Diệu Tư rời khỏi phòng đi thẳng về phía giáo đường, dường như đúng là hắn có nói cái gì đó với Hiên Viên Hoàng, vì thế Hiên Viên Hoàng mới vội vàng bỏ đi.


"Chúng ta xong rồi..." Trên mặt Hoàng Kiều Mạt đã đầy nước mắt, giấc mộng của mình nay đã tan tành, cuối cùng cô cũng không thể là vợ của Hiên Viên Hoàng, bởi vì ... lần này bọn họ có lẽ sẽ chết.

Toàn thân Phương Xuân Ý như nhũn ra, ngồi phịch xuống đất thẫn thờ, thế là hết. Bọn họ ở phòng thay đồ nói hết tất cả, thậm chí còn nói rõ cách bày mưu tính kế ra sao. Bây giờ bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi.

Cắn chặt răng suy nghĩ, cuối cùng Hoàng Trung Phú gấp gáp gọi điện thoại.

Lão sử dụng tiếng Nhật để trao đổi khiến hai người phụ nữ bên cạnh không thể hiểu rốt cuộc lão xử lý mọi chuyện như thế nào.

"Đừng có trưng ra bộ mặt đưa đám đó, chúng ta sống rồi." Lão đắc ý đưa mắt nhìn sang Phương Xuân Ý, rồi lại liếc qua con gái của mình. Hừ, trong tay lão còn nhiều át chủ bài, chỉ cần sử dùng một trong số đó là có thể tẩu thoát thành công.

"Cơ hội gì?" Phương Xuân Ý vừa nghe còn có cơ hội, lập tức hỏi.

"Hiên Viên Linh!" Lão cười âm hiểm, thốt ra một cái tên. Thật may mắn, lão vừa mới bắt được ả ta, đem trói lại một chỗ. Nếu lúc nãy để ả chạy thoát, thì bọn lão cầm chắc cái chết.