Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 30: Không cần đàn bà như vậy




Editor: Mã Mã

Chương 30: Không cần đàn bà như vậy

Mềm mại như đậu hũ, cọ sát không quá mạnh mà cũng không quá nhẹ, vừa vặn chạm vào thân thể hắn, đủ để tạo ra một luồng điện nhỏ. Vương Tiệp Nhi tự tin, cô ta là một người cao thủ tình trường, môi vừa thổ khí như lan lại vừa hôn lên chiếc lưng của Hiên Viên hoàng, cô ta hoàn toàn không biết rằng có đôi khi tự tin sẽ mang đến nguy hiểm ình.

"Hoàng, người ta còn muốn..." Cô ta nỉ non, thổi nhẹ nhiệt khí.

Tay bò xuống phía dưới, vuốt ve thân thể của Hiên Viên Hoàng, trườn như con rắn nhỏ cố hết sức khiến hắn khát vọng mình, đắc ý cười, cô ta tự nghĩ sẽ khiến hắn hung hăng chiếm lấy mình trong phòng tắm một lần nữa.

Ngay lúc Vương Tiệp Nhi sắp bò tới cái đó thì bàn tay to của Hiên Viên Hoàng chợt nắm lấy cổ tay đang làm càn, hơi dùng sức, chợt âm thanh vỡ vụn vang vọng trong không gian.

"A..." Đây không phải là một âm thanh ý loạn tình mê mà là tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế, Vương Tiệp Vhi ngã xuống mặt đất, cô nắm lấy cách tay gãy của mình, đau đến mức thiếu chút nữa ngất đi. Cô thật không thể ngờ được hắn lại bẻ gãy tay mình.

Hiên Viên Hoàng không động đậy gì mà cứ đứng ở trong hơi nước , tùy ý để cho nước chảy xuống mái tóc rối bù, chính đắm chìm trong nước, đôi mắt đông lạnh và điên cuồng dị thường.


Liếc mắt nhìn người phụ nữ dưới đất, Hiên Viên Hoàng chẳng thèm để ý đi qua người Vương Tiệp Nhi, rời khỏi phòng tắm.

Cổ tay bị bẻ gãy, hai hàng lệ chảy xuống trên khuôn mặt của Vương Tiệp Nhi, toàn thân run rẩy. Cô ta thật không ngờ hắn sẽ bẻ gẫy tay mình, chỉ là nghe nói hắn giết người là chuyện vặt, không biết thương hoa tiếc ngọc, rốt cuộc thì bây giờ cô đã thấy rõ.

Có một loại người, trời sanh tính vương giả, lãnh khốc đến tận trong xương, không cần biết người trước mặt là nam hay nữ, chỉ cần là người, cho nên hắn chẳng kiêng nể gì mà bẻ tay cô.

Mỗi lần hắn muốn cô thì luôn luôn cuồng ngạo, thậm chí là không kềm chế được, vô pháp nắm giữ, chính là cuồng dã mà đường hoàng khiến cho cô ta trầm mê không thôi, quên mất hắn chính là một con sư tử có móng vuốt sắc nhọn, hung hăng xé rách nát con mồi.

Ăn tới xương mới biết vị, cho dù Vương Tiệp Nhi rơi lệ đầy mặt, tiếp tục nghẹn ngào nhưng cô ta không dám khóc lớn mà chỉ có thể ôm lấy cánh tay của mình, chật vật đứng lên xông ra ngoài, cô không muốn mất hắn.

"Hoàng, đừng..." Toàn thân ướt nhẹp, nước chảy xuống từ trên người Vương Tiệp Nhi. Hai mắt đẫm lệ cầu xin, cầu xin Hiên Viên Hoàng nghĩ đến những lúc cô mang lại nhiều vui sương cho hắn để hắn đừng bỏ cô.

Hiên Viên Hoàng mặc quần áo vào, đôi mắt phượng rét lạnh tựa như băng hàn tích tụ nghìn năm, mỗi một đường nhìn đều là lưỡi dao sắc bén.

"Tôi không cần một một phụ nữ coi mình như bà chủ, càng không thích đàn bà tự ình là đúng. Nhà này cô ở thì cứ giữ lấy, ngày mai tôi sẽ bảo bí thư đưa tới năm trăm vạn cho cô, quan hệ của chúng ta chấm hết."


"Đừng, đừng mà, em không nên... Hu hu..." Vương Tiệp Nhi tình nguyện không cần phòng ở và tiền, cô ta chỉ muốn hắn, cô ta nhào tới phía trước ôm lấy Hiên Viên hoàng, lại bị Hiên Viên Hoàng đẩy ra.

Cô hoàn toàn không tránh kịp khi con dao trực tiếp xoẹt vào cổ mình, hắn chẳng có một tia lưu tình.

Vương Tiệp Nhi té xỉu trên mặt đất, ngã xuống nặng nề, Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn thoáng qua.

Đàn bà như vậy làm hắn chẳng muốn giữ lại, thậm chí cảm thấy cố tình gây sự, khóc lóc kêu gào của cô ta chẳng nhưng không chiếm được yêu thương của hắn mà chỉ làm hắn chán ghét.

Hiên Viên Hoàng không cần một tình nhân như vậy.

Xoay người rời đi, trong bóng tối, nội tâm Hiên Viên Hoàng hiện lên một loại tưởng niệm.

Cô gái kia có khuôn mặt quen thuộc, còn có đôi mắt quật cường, vô thanh vô tức khiến hắn hứng thứ.

(Vô thanh vô thức: không cần làm gì, nói gì.)

Về việc giam giữ cô, hắn cảm thấy quyết định của mình rất đúng.

Khóe môi dần dần mở rộng, đây chính là dấu hiệu cho âm mưu sắp tới của ma vương, sẽ xé rách con mồi.