Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Chương 85: Bỏ trốn, phương thức vẹn toàn




Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Lôi

Chương 85: Bỏ trốn, phương thức vẹn toàn

Nét mặt Hiên Viên Hoàng biến đổi thình lình, từ vẻ lạnh lẽo đầy sát khí lúc ban đầu, trong nháy mắt đột nhiên trở nên thâm sâu khó lường, cho dù là kiểu gì đều khiến Elle thực muốn bỏ chạy.

"Anh yêu, vừa rồi em trông thấy Trầm tiểu thư, dáng vẻ cô ta không vui vẻ cho lắm." Elle chớp chớp đôi mắt, kiên trì vùi mặt lên bả vai Hiên Viên Hoàng, cả người nép sát vào hắn.

Con ngươi thâm thúy u đen đến đáng sợ, hắn ôm lấy người Elle "Đừng quan tâm đến người phụ nữ đó nữa, tôi cũng chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, hai ngày nữa sẽ đưa cô ta về. Thật là một người phụ nữ vô vị làm người ta phát ngán, chỉ có em là ngoại lệ, so với cô ta “ngon” hơn nhiều!"

"Hì hì, thật vậy không?" Lần đầu tiên nghe Hiên Viên Hoàng khen ngợi, Elle cao hứng dâng đôi môi đỏ mọng, vội vàng hôn lên làn môi lạnh như băng của hắn.

Hiên Viên Long đứng phía xa, mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, thật sự làm người ta chờ mong, nếu ả đàn bà vô dụng kia nằm dưới thân hắn, thì hắn sẽ như thế nào đây?

Hai thân thể ôm siết nhau, hôn nhau kịch liệt, hoàn toàn không để ý đến thế giới xung quanh. Sâu trong biển hoa Anh Túc, toàn thân Trầm Phi Yên lạnh buốt, nằm im không nhúc nhích. Nghe những lời nói đầy ác ý của Hiên Viên Hoàng, cô cảm thấy lòng mình như bị dẫm nát thành trăm mảnh, mỗi một mảnh nhỏ đều đâm sâu vào da thịt cô, khiến toàn thân đau đớn đến nỗi hít thở vô cùng khó khăn.


"Chúng ta quay về đi, nơi này không thích hợp lắm." Hiên Viên Hoàng buông Elle ra, ôn hoà đề nghị.

Bóng dáng hai người mất hút trong biển hoa Anh Túc muôn màu rực rỡ. Vẻ mặt Hiên Viên Long thích thú dõi theo Hiên Viên Hoàng, rốt cuộc cuối cùng ai mới là người chiến thắng, hắn nhất định phải chờ bằng được.

Trầm Phi Yên không biết mình đã ẩn nấp ở trong biển hoa bao lâu, cô không muốn động đậy, cũng chẳng màng đến thời gian, cứ mặc cho nó trôi đi, chỉ nằm im như tượng gỗ.

Gió biển thổi qua, vù vù lướt trên gương mặt thanh tú của người con gái, tựa hồ như tấm khăn lụa mỏng lau khô đi những dòng nước mắt nóng hổi tuôn ra từ khóe mi. Ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cứ thế, cứ thế… Cô cảm thấy lòng mình lạnh cóng như đang phơi mình dưới cơn mưa buốt giá mà lại không tìm được chỗ trú ấm áp nào.

Đờ đẫn đứng lên, đầu óc cô lúc này trống rỗng, chỉ biết cô muốn thoát khỏi nơi đây ngay tức khắc. Cô nhận ra cõi lòng mình tan nát, nếu cứ tiếp ở lại tòa thành, nhất định sẽ rất đau khổ, nhưng cô thực sự nghi ngờ rằng mình có thể từ bỏ sao, trái tim cô đã chẳng nghe lời cô nữa rồi.

Bỗng một bàn tay to lớn vươn ra giữ chặt Trầm Phi Yên, cô lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước.

"Xem bộ dạng tiều tụy của em kìa, thất tình à, hay là bị người khác đá, bé con?" Hiên Viên Long không hề che dấu ánh nhìn dâm tà về phía Trầm Phi Yên, hắn thình lình xuất hiện giống như đã chờ cô ở đây từ rất lâu.

"Không liên quan gì đến anh, tránh ra!" Toàn thân Trầm Phi Yên lạnh như băng, hoàn toàn không để ý tới người đàn ông này rốt cuộc là ai, đầu cô chỉ đang nghĩ đến việc bỏ trốn.

"Em muốn rời khỏi nơi này?" Hiên Viên Long ngăn bước chân của Trầm Phi Yên, tự tin hỏi.


“Nếu đúng thì sao?" Ánh mắt của người đàn ông này vẫn khiến cô không thoải mái, Trầm Phi Yên chỉ có thể chấn chỉnh lại tinh thần, ứng phó cẩn thận với hắn. Cô thực sự muốn rời đi, nhưng vẫn biết không thể tùy tiện để lộ ra cho người lạ nắm được ý đồ của mình.

Cười to ra vẻ đắc ý, Hiên Viên Long không thèm quan tâm lên tiếng: "Em không trốn thoát được đâu, vườn hoa bát quái trận này nếu không phải nhân vật cao cấp của Hiên Viên gia, thì không thể tự do ra vào."

"Ý anh là gì?"

"Không có gì, chẳng qua tôi có ý tốt muốn giúp em ra ngoài thôi."

"Hừ!" Người đàn ông này sẽ không có lòng tốt muốn giúp mình như vậy chứ, Trầm Phi Yên nhìn chằm chằm hắn, lần đầu chạm mặt đã cảm thấy ghê tởm rồi.

"Tôi biết em không tin, thế này, đúng là tôi có điều kiện trao đổi với em."

"Điều kiện gì?" Khi hắn đề cập đến điều kiện, trong lòng Trầm Phi Yên an tâm lên rất nhiều, cô biết trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì. Nhưng hiện tại nếu muốn bỏ đi, cũng chỉ có duy nhất con đường này mà thôi.

"Tôi chỉ muốn em làm bạn gái tôi, cho là vì đứa em trai yêu quý đi, nếu em không đồng ý thì thôi vậy." Hắn phất tay ra vẻ vô lo, trưng ra bộ mặt ngây thơ và đáng yêu, muốn chứng minh hắn là một người anh rất thương yêu em trai mình.

Trầm Phi Yên bị điều kiện này làm cho động lòng, nếu có thể trốn ra ngoài, cô nhất định phải nắm bắt cơ hội.

Sau khi hai người thỏa thuận xong, ngồi trên xe Hiên Viên Long, nước mắt cô tuôn như suối dù có lau như thế nào cũng không khô được. Cô biết giờ khắc này thật sự là chia li, cuộc chia li không ngày gặp lại, có lẽ, cô sẽ chẳng bao giờ có dịp nhìn thấy con người lạnh lùng đó nữa.

Khóe môi Hiên Viên Long cong lên nham hiểm, lộ ý cười, làm bạn gái, em trai đáng quý, ngươi xứng sao. Hắn phải chiếm giữ toàn bộ người con gái này, đợi sau khi chơi đùa thỏa thích, hắn sẽ lấy việc này để đả kích Hiên Viên Hoàng khiến tên em trai đó nếm mùi thất bại và nhục nhã.

Nếu hắn đoán không sai, Hiên Viên Hoàng rất để ý đến cô ta.