Edit: Pi sà Nguyệt
Kết hôn được tám năm, con lớn nhất tám tuổi, con gái nhỏ bảy tuổi, trong bụng còn đang mang thai đứa nữa, An Phách Hòa không hiểu tại sao Lâm Nam lại đột nhiên bảo muốn cử hành hôn lễ.
Hôm nay cô tăng ca, Lâm Nam không đến đón, An Phách Hòa vừa đẩy cửa vừa cảm thán có lẽ giữa vợ chồng không còn cảm giác mới lạ như trước nữa thì thấy Lâm Nam ngồi đợi trong phòng khách, thấy cô mở cửa vào thì đặt bản vẽ trên bàn nói, “Nào, tới chọn một bộ áo cưới.”
An Phách Hòa nghi ngờ Lâm Nam gần đây đang đọc sách cấm trẻ dưới 18 tuổi nữa.
Cô há mồm trợn mắt đi tới, nhịn không được mà cản thán, đẹp quá đi mất! Tất cả đều là tác phẩm của nhà thiết kế đang ‘hot’ hiện tại! Rất muốn! Nhưng sao lại là áo cưới chứ?
“Chuyện này….
Chồng ơi, chúng ta đã là vợ chồng già rồi còn chơi trò đồng phục là sao?” An Phách Hòa đưa tay đẩy Lâm Nam một cái.
Trên thực tế, đứa bé trong bụng cô bây giờ là do hai người chơi trò huấn luyện viên lạnh lùng x người mới ngây ngô mới có đó.
Lỗ tai Lâm Nam đỏ ửng, ho khan một tiếng, “Nghĩ gì vậy, anh chỉ chuẩn bị làm hôn lễ thôi.”
Hôn lễ gì? Với ai?! An Phách Hòa sững sờ, cảm thấy Lâm Nam muốn làm một hôn lễ cho mình, cô sờ bụng, “Bé con trong bụng đã ba tháng rồi, mặc áo cưới không đẹp đâu!”
Lâm Nam không để ý tới cô, chọn một thiết kế che bụng trong các bản thiết kế, “Thế thì bộ này đi, che bụng được.”
An Phách Hòa còn định nói gì, mấy thứ này đột ngột quá mà! Ai ngờ Lâm Nam đột nhiên đưa tay ôm eo cô,”Anh muốn thông báo với cả thế giới rằng, em là vợ của anh.”
An Phách Hòa mềm nhũn dưới ánh nhìn của anh, được! Còn nói gì nữa chứ! Làm làm làm! Bảo em làm gì cũng được hết!
Lâm Bảo Bảo bị em gái mình đạp một phát xuống giường, bé con tỉnh dậy định đi toilet thì thấy ba mẹ bé đang ôm hôn nồng nhiệt khi mở cửa, Lâm Bảo Bảo che mắt lại rồi đi tới toilet bằng cảm giác.
Ba bé là người không thích nói chuyện, lúc ở nhà phải cho ông một chút mặt mũi! Nếu như bé bị ba phát hiện thấy ba mẹ đang hôn nhau thì bé sẽ bị ông dựng đầu cả đêm tâm sự mất.
Sau đó Lâm Bảo Bảo che mắt đụng vào bắp đùi của ba mình.
Bé thả thay nhìn vào mắt Lâm Nam, hình ảnh này lúng túng vô cùng.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy việc mình có thể trưởng thành khỏe mạnh như này là nhờ vào sự thông minh của bé, thế là bé nở nụ cười thả tim, “Phải hạnh phúc mãi mãi nha~”
Lâm Nam, “….”
Hôn lễ được đăng lên nhật báo, mọi người ai cũng biết thái độ của Lâm Nam rất kì lạ, anh cứ như kiểu chỉ hận không thể mời mọi người quen biết đến tham gia hôn lễ thôi.
Mỗi ngày sau khi tan làm, An Phách Hòa đều phải ngồi đối chiếu danh sách nhưng cô rất vui.
Cô và anh cưới nhau hai kiếp nhưng cô và Lâm Nam chưa từng làm hôn lễ bao giờ, thậm chí trong nhận thức của mọi người, ngày cưới của họ cực kỳ mơ hồ.
Áo cưới, lời chúc phúc, Lâm Nam mặc áo chú rể điều là những điều cô cực mong đợi!
Lâm Nam mặc áo sơ mi màu đen, trên người anh tản ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm, anh đi tới cạnh bàn làm việc, cầm tờ giấy trên tay An Phách Hòa lật qua lật lại, “Sao không có học sinh em hay nhắc đến?”
An Phách Hòa sững sờ, “Hách Liên?”
Lâm Nam gật đầu, An Phách Hòa cảm thấy có chút kì quái, Hách Liên là một omega cũng là học sinh của cô, cô bé đến viện nghiên cứu làm từ nửa năm trước, là một cơ giáp sư có thiên phú.
An Phách Hòa thích cô bé nên thường xuyên nói với Lâm Nam về học trò tài năng này của mình.
Nhưng Lâm Nam có vẻ như có thành kiến với cô bé.
Sao bây giờ lại muốn mời cô bé tham gia hôn lễ?
An Phách Hòa lắc đầu tiếc nuối, “Không biết con bé nghĩ gì nữa, tự dưng bảo không muốn làm cơ giáp sư nữa, muốn về nhà.
Ôi, con bé có thiên phú vậy mà, tiếc ghê.”
“Mời đi.” Lâm Nam không ngẩng đầu, trong mắt là lốc xoáy sâu vô cùng, “Không chừng sẽ đến đấy.”
Hôn lễ được tổ chức vào tháng sau, mặc dù hơi gấp nhưng hôm tổ chức hôn lễ, toàn bộ thủ đô đế quốc khá náo nhiệt.
Một là nữ thần đế quốc trước kia, gần đây cô lại trèo lên topsearch của forum đế quốc vì vừa mới tìm ra được phương hướng phát minh mới cho giáp máy; người còn lại là tướng quân Lâm nổi tiếng khắp nơi – một tiểu tướng quân mà nhà họ Lâm từng muốn nâng lên, ấn tượng của người khác dành cho anh luôn là đứa nhỏ nhà họ Lâm, ai ngờ bây giờ đã trở thành tướng quân Lâm mà nhà họ Lâm sinh ra.
Hôm kết hôn, toàn bộ mọi người trong giới chính trị, quân bộ, làng giải trí, truyền thông, quý tộc thượng lưu và người dân bình thường đều tụ lại với nhau.
Hôn lễ của họ sẽ trực tiếp trên vệ tinh để cho toàn bộ thủ đô đế quốc cùng xem.
An Phách Hòa cảm thấy làm thế này quá lớn nhưng Lâm Nam lại thấy không đủ, những tinh hệ khác muốn mua quyền chiếu nhưng bởi vì chiến lược, anh đã từ chối.
Anh rất mong người ở Qatar kia có thể nhìn thấy được cái này.
Hách Liên đi phi thuyền rời khỏi tinh cầu này, cô ta không rõ tại sao mình lại tham gia, có lẽ là muốn gặp người kia một lần…
An Phách Hòa nở nụ cười cực ngọt ngào khi thấy Lâm Nam, hai người đứng cạnh nhau cực xứng đôi.
Người kia rõ ràng rất nghiêm túc thận trọng nhưng chỉ cần thấy An Phách Hòa thì sẽ luôn nở nụ cười.
Cô ta cúi đầu vì bị nụ cười kia làm tổn thương, cô nắm chặt nắm đấm.
Hình ảnh khó chịu mấy hôm trước lại xuất hiện lần nữa.
Cô ta đến tinh cầu này là vì thích An Phách Hòa, cô ta cũng muốn trở thành học trò của An Phách Hòa.
Cô ta đã xem rất nhiều tin về Lâm Nam, cũng mong ước có được tình yêu như vậy.
Cô ta dùng rất nhiều sức lực để trở thành người am hiểu trong phương diện giáp máy, ai ngờ tất cả chỉ là giả dối.
An Phách Hòa kia là người trong ngoài không đồng nhất, là kẻ ích kỉ đê tiện! Ngày thường chỉ cần cô ta làm sai một chút thì sẽ trợn mắt nhìn cô, yêu cầu nghiêm khắc vô cùng.
Nhưng chỉ cần thấy Lâm Nam thì trở thành một người dịu dàng ngoan ngoãn, cứ như một người không xương vậy.
Cứ cọ tới cọ lui trong người Lâm Nam làm nũng.
Hách Liên chướng mắt cực kỳ! An Phách Hòa là nữ hán tử nổi tiếng khắp viện nghiên cứu đấy.
Chỉ cần chuyện nguy hiểm thì sẽ xắn tay áo đi đầu.
Ha, giả vờ làm đóa sen trắng làm gì?
Tâm thái của cô ta bắt đầu thay đổi, sự yêu thích dành cho hai người trở thành sự căm ghét An Phách Hòa, cũng trở thành tình yêu khó nói rõ dành cho Lâm Nam.
Cô ta cảm thấy Lâm Nam bị An Phách Hòa lừa dối! Người tài giỏi như anh sao có thể ở cạnh omega như vậy, anh xứng với người tốt hơn!
Cho nên thừa dịp Lâm Nam tới đón An Phách Hòa, cô ta kiếm cớ dẫn Lâm Nam đến cầu thang để tỏ tình.
“Em thích ngài!” Cô ta lo lắng tới mức run người nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình đang cứu vớt Lâm Nam, cô ta cảm thấy cả người có dũng khí vô cùng.
Lâm Nam không giật mình mà lạnh nhạt, “Ồ.” một tiếng.
Cô ta không biết phải đáp lại sự lạnh lùng của anh thế nào, cô ta hoảng loạn tới mức nói hết suy nghĩ của mình ra, “Tướng quân Lâm, ngài không biết đâu! Ngài không biết cô An là người thế nào! Cô ta vốn không yếu ớt tí nào, lại cực kỳ ích kỉ và ác độc! Cho dù ngài không thích em thì cũng phải nhận rõ con người đấy chứ!”
Vẻ mặt Lâm Nam thay đổi, trên mặt tràn ngập sự khinh bỉ và căm ghét, “Tôi biết.”
Câu nói này như một tia sấm đánh lên người khiến Hách Liên cứng đờ tại chỗ.
“Đều là… tôi chiều đấy.” Lâm Nam không thích giải thích với người khác, chỉ cần anh biết điểm tốt của Bạc Hà là được, nói câu đấy xong thì anh xoay người rời đi mà không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Hách Liên đứng đơ người ra vẫn chưa hết hi vọng, “Không phải lúc trước cô ta dựa vào đứa bé nên mới ép ngài cưới cô ta à? Hai người ngay cả hôn lễ cũng chẳng có….” Đúng, cô ta ảo tưởng như vậy, người như An Phách Hòa sao xứng với tình yêu của Lâm Nam chứ, chỉ là cuộc hôn nhân vì đứa bé mà thôi.
“Hách Liên, em tới rồi?”
Hách Liên bị giọng nói quen thuộc kia kéo khỏi ngày chạng vạng chật vật kia về lại hiện trường hôn lễ náo nhiệt, cô ta nhìn An Phách Hòa và Lâm Nam, nở nụ cười lúng túng, “Cô giáo, chúc hai người hạnh phúc.”
An Phách Hòa quay đầu nhìn Lâm Nam ngại ngùng, “Ây, em là một cơ giáp sư có thiên phú đó, cho dù rời khỏi đây thì sau này đừng từ bỏ giấc mơ của mình nhé.
Cô giáo đợi ngày em vượt qua cô đấy.” An Phách Hòa vỗ vai cô ta đầy tiếc nuối, “Em đó, thông minh thì thông minh nhưng lại không cố gắng nên cô mới luôn thúc giục em như vậy.
Ôi… Có lẽ cô không phải là một giáo viên tốt, không đổi được em, còn khiến em cảm thấy mọi thứ cực khổ như vậy.”
Hách Liên ngẩn người, thì ra là thế ư? Bây giờ cô ta nhớ lại những chi tiết nhỏ trước kia.
Mặc dù cô giáo rất nghiêm khắc nhưng lại hay thức đêm sửa luận văn cho cô ta; Chỉ cần Lâm Nam trở về thì sẽ mặc gió mặc mưa mà đến đón cô giáo tan làm; Hai người nhìn nhau cười trông cực hạnh phúc, cô ta từng thấy hai người hôn nhau ở cầu thang…
An Phách Hòa nói mấy câu đã nắm tay Lâm Nam rời đi, Hách Liên nhìn bóng lưng của bọn họ bật khóc.
Đúng thế, rõ ràng rất xứng đôi mà, rõ ràng người ích kỉ và ác độc kia là cô ta mới đúng.
Cô ta thích Lâm Nam nên mới cố gắng tạo ra một An Phách Hòa ác độc để khiến hành động của mình trở nên đương nhiên.
Hôn lễ bắt đầu, An Phách Hòa được cha cầm tay, con gái Lâm Tiểu Bảo đi phía trước tung hoa, con trai Lâm Bảo Bảo đi đằng sau cầm váy, được các bạn bè và người thân đứng quanh thảm đỏ hoan hô.
Cuối thảm đỏ là Lâm Nam mặc áo chú rể cực sáng chói.
Cô nhớ lại chiều hôm đó, hai người đứng ở giáo đường cũ nát và vắng vẻ kia.
Hôm nay khác với hôm đấy nhưng vẫn có sự ngọt ngào như trước kia.
Tám năm, cô yêu Lâm Nam tám năm nhưng vẫn giống như thuở ban đầu.
Lâm Nam cầm lấy tay cô, nở nụ cười dịu dàng với cô.
Hai người hôn nhau trong tiếng chúc phúc của mọi người.
Bên dưới có bạn bè người thân vui vẻ; có truyền thông không ngừng chụp ảnh quay phim, có Hách Liên thoải mái; cũng có Ngô Nhã Trân cảm thấy thất bại sau nhiều năm cố gắng.
Ở nơi xa xôi, có Clythen đang mỉm cười xem trực tiếp qua quán rượu nhỏ; có A Phương nắm tay đứa bé vừa xem vừa khóc; còn có cả Ryan đứng ở trước cửa cung ngắm tuyết một mình.
Đêm đấy, Lâm Nam thừa dịp An Phách Hòa đi rửa mặt, mở forum đế quốc ra, top 1 của hotsearch hôm nay là #Hôn lễ thế kỷ của Lâm Nam và An Phách Hòa#, hotsearch này đè cái hotsearch vốn đứng đầu là #Nữ thần An An, em yêu ngài# xuống.
Anh nở nụ cười hài lòng, xem ra chỉ dựa vào đứa bé không đủ để giữ vững vị trí bà Lâm trong lòng mọi người, anh phải tự mình ra trận mới dẹp được!
Lâm Nam không biết việc anh làm vốn để khiến các tình địch mất hết hi vọng, nhưng ai dè, thật chất lại khiến nhiều trái tim thiếu nữ tan nát hơn.