Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 236



Chương 236

Tô Thư Nghi cũng không có tâm trạng đâu mà quan tâm đ ến Khưu Duyệt, những người khác cũng không muốn để ý đến cô ta.

Hiểu Khiết kéo Tô Thư Nghi lại rồi vui vẻ nói: “Chị Thư Nghi, chị không biết đúng không? Cuối cùng cũng có người kiện nhà máy tàn ác trước kia bị chúng ta bóc phốt rồi, tất cả công nhân đều đã lấy lại được tiền lương.”

“Thật sao?” Tô Thư Nghi nghe được tin tức này thì vừa ngạc nhiên vừa mừng.

Phải biết là, thời đại bây giờ công nhân chính là nhóm yếu thế, cái việc có thể lấy lại được tiền lương, ngoài việc làm rùm beng lên thì thật sự rất khó xảy ra.

“Phải rồi, không chỉ có thế đâu, mọi người đều nói đây là công lao của tòa soạn chúng ta vì đã phơi bày chuyện này ra ánh sáng, vì vậy còn trao giải cho chúng ta nữa đấy.’ Hiểu Khiết nói rất vui vẻ, cô ấy cầm điện thoại tìm cho Tô Thư Nghi xem: “Giống mấy giải thưởng cống hiến xã hội, tuy không phải là giải thưởng gì lớn nhưng cũng khiến tòa soạn của chúng ta nổi tiếng hơn rồi! Trên Facebook mọi người đều đang nói, nói chúng ta chính là phóng viên có lương tâm nhất.”

Tô Thư Nghi ngẩn người.

Chuyện tiền lương e là thật sự chẳng có chút liên quan gì đến tòa soạn báo của bọn họ cả. Nhưng nói thế nào thì nói, tòa soạn trở nên nổi tiếng hơn thì cũng có cái lợi về việc tài trợ quảng cáo và lượng tiêu thụ.

“Đúng là rất tốt.” Cô cười nói.

“Đúng vậy, thế nên tổng biên tập cũng nói rồi, hôm nay anh ấy muốn mời mọi người đi uống rượu! Lần này chị nhất định phải đi đấy, không được nói không.” Hiểu Khiết tươi cười hớn hở nói.

Tô Thư Nghi ngẩn người: “Tổng biên tập đi làm lại rồi sao?”

“Vâng ạ, kể ra cũng trùng hợp thật đấy, lúc chị xin nghỉ, tổng biên tập cũng xin nghỉ”

Lúc này Hiểu Khiết mới nghĩ ra chuyện gì đó, cô ấy nói: ‘Nhưng anh ấy đi làm trước chị một tuần.”

Tô Thư Nghi chau mày.

Vết thương của Cố Gia Huy còn nặng hơn cả cô, vậy mà anh ta đã nhanh chóng đi làm lại rồi sao?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, thì Hiểu Khiết đứng bên cạnh cô đã khoác tay cô rồi hỏi suốt: ‘Chị Thư Nghị, tối nay chị nhất định phải đi đấy.”

Thật ra Tô Thư Nghỉ cũng biết, cô cứ không tham gia mấy hoạt động tập thể như thế này trong văn phòng sẽ rất kỳ, dù sao thì cũng chỉ là uống rượu với mọi người thôi, cũng không có gì nên cô liền đồng ý.

Bận rộn suốt một ngày trời, đến tối, cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng trông thấy Cố Gia Huy đi từ văn phòng tổng biên tập ra, trên mặt anh ta vấn còn dán băng.

Cố Gia Huy trông thấy cô ở trong văn phòng thì hơi ngẩn người, nhưng sau đó anh ta đã nhanh chóng nói với mọi người đang có mặt ở đây: “Tan làm rồi, mọi người cùng nhau đi đến KTV ở bên cạnh nhé.”

Mọi người hoan hô, sau đó cùng nhau đi xuống tầng rồi bắt xe đi đến KTV cách công ty không xa lắm.

Không ngờ, bọn họ vừa mới lục tục đi vào thì lại trông thấy một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp đứng ở cửa KTV vây tay với bọn họ: “Gia Huy, ở đây, ở đây!”

Trông thấy người phụ nữ ấy, Tô Thư Nghi ngẩn người.

Là Lâm Bảo Châu.

Hôm nay Lâm Bảo Châu ăn mặc rất gợi cảm, áo gile đen phối với váy ngắn, vóc dáng nóng bỏng khiến đồng nghiệp nam ở †òa soạn ai cũng nhìn đến ngây người.