Chương 320
“Lâm Bảo Châu, cô đừng quá đáng! Chẳng phải tôi không mua được sao? Hơn nữa cũng không khoa trương như cô nói, Cố Gia Huy tôi đây chỉ có tài sản ba mươi tỷ?”
“Vậy nên anh có thể mua lá bùa bình an rách nát kia vì con khốn Tô Thư Nghỉ này àt”
“Lâm Bảo Châu, trong mắt cô đó là một lá bùa bình an không đáng tiền, nhưng ở trong mắt một số người đó là một thứ rất quý giá! Cô hiểu không hả?”
Lâm Bảo Châu tức sôi máu, cô †a tức giận vì Cố Gia Huy quan tâm Tô Thư Nghị, nhưng cô ta càng tức giận vì lời nguy biện của anh ta hơn!
“Em không hiểu, em thực sự không hiểu!
Em yêu anh nhiều như vậy, tại sao anh lại không yêu em?” Lâm Bảo Châu thực sự tức giận trước sự thờ ơ của anh ta: “Em ghen đến phát điên rồi này! Gia Huy, em mới là người anh cần bảo vệ và yêu thương cơ mà.”
Cố Gia Huy dựa vào tường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Anh ta nói: “Lâm Bảo Châu, sự kiên nhân của tôi có giới hạn thôi. Tôi mệt rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, tôi muốn yên tĩnh một chút, được không?” Lâm Bảo Châu trách móc: “Cố Gia Huy, anh đúng là không có lương tâm! Em tốt với anh như thế, yêu anh nhiều như thế, tại sao anh vẫn không thể quên Tô Thư Nghi? Tại sao hải! Tại sao anh thà thích một người không còn trong sạch như cô ta cũng không muốn yêu em chứ?”
Cô ta không muốn nói chuyện với Cố Gia Huy nữa, trái tim cô ta đã nguội lạnh!
Lâm Bảo Châu chạy ra từ góc bên cạnh, từ khóe mắt nhác thấy Tô Thư Nghi đang ngồi một mình.
Tốt lắm! Tô Thư Nghị, tôi không đi tìm chị, chị lại tự mình xuất hiện! Lâm Bảo Châu cảm thấy hiện tại Tô Thư Nghi đang chiếm ưu thế trong mọi việc, chắc chắn cô đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô ta và Cố Gia Huy vừa rồi.
Cô còn không thấy ngại mà ngồi đây, trong lòng cô nhất định đang vui đến nở hoa, ngồi xem trò cười của Lâm Bảo Châu cô tai Lâm Bảo Châu vô cùng phấn nộ, cô ta nhìn ly rượu vang đỏ trong tay, độc ác hắt về phía Tô Thư Nghi!
Mà lúc này Tô Thư Nghi đang ngây người nên không chú ý đến Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu mang thai rồi! Cô ta đã mang thai con của Cố Gia Huy!
Tô Thư Nghỉ còn đang đắm chìm trong sự chấn động vì nghe được tin tức vừa rồi, không nhìn thấy Lâm Bảo Châu đã xuất hiện trước mặt mình.
“Tô Thư Nghỉ, con khốn này!” Lâm Bảo Châu quát lớn một tiếng, hắt rượu về phía co.
Khoảnh khác Tô Thư Nghi nhìn thấy Lâm Bảo Châu hắt rượu về phía mình, cô hoảng Sợ mặt tái mét! Theo bản năng lùi về sau rồi nhắm mắt lại.
Đến khi cô mở mắt ra thì phát hiện trên người mình không có rượu vang đỏ, chuyện gì thế này?
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi, có người đã chắn rượu cho cô.
Tô Thư Nghỉ quay đầu qua thì nhìn thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn kia, vẻ mặt lạnh như băng!
Là Cố Mặc Ngôn! Rượu vang đỏ đã hắt hết vào cánh tay và người anh.
Lúc đó Cố Mặc Ngôn sợ Tô Thư Nghi đợi lâu sẽ cảm thấy cô đơn và buồn chán nên đã đẩy xe lăn về phía cô, không ngờ vừa khéo nhìn thấy Lâm Bảo Châu bước tới từ bên cạnh.