Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 337



Chương 337

Cố Gia Huy vội vàng hòa giải, anh ta nói: “Ồ, không sao, bọn anh cũng vừa mới đến thôi.

Mặt mày Lâm Bảo Châu lạnh nhạt, cô ta vốn chẳng muốn để ý đến Tô Thư Nghị, cũng chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.

Khương Dĩ Mai nói với người làm: “Nói với ông chủ, chuẩn bị ăn cơm, không biết ông ấy đang làm cái gì trong phòng làm việc nữa.

Tô Thư Nghỉ thấy có vẻ như hôm nay Khương Dĩ Mai vui vẻ hơn hẳn so với ngày thường, không ngờ bà ta lại không làm khó cô, chăng lẽ có chuyện gì khiến bà ta vui sao?

Lâm Kim Minh đi từ phòng làm việc ra, ông ta trông thấy Tô Thư Nghi thì rất mừng rỡ.

Ông ta cười nói: “Thư Nghỉ, con đến rồi đấy à. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Tô Thư Nghỉ đi theo Lâm Kim Minh đến bàn ăn trước mặt.

Bàn ăn được bày biện đẹp đế, trên bàn còn có cả một bó hoa tươi to, có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có cả chai rượu ngon Lâm Kim Minh cất giữ bấy lâu nay nữa.

Tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, ai cũng rót cho mình một ly rượu.

Lúc này Khương Dĩ Mai cầm ly rượu lên rồi nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, tôi rất Vui, cục cưng Lâm Bảo Châu của chúng ta đã mang thail Con bé với Cố Gia Huy cũng sắp sửa kết hôn rồi.”

Nói xong, Khương Dĩ Mai tỏ ra rất khoe khoang.

Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu tại sao Khương Dĩ Mai lại cứ nằng nặc muốn cô đến ăn bữa cơm này rồi, bà ta đang khoe khoang, đây mới chính là Khương Dĩ Mai.

Khương Dĩ Mai rất biết nịnh nọt Cố Gia Huy, lúc ăn cơm bà ta cứ liên tục gắp thức ăn cho anh ta.

Khương Dĩ Mai thấy Tô Thư Nghỉ cúi đầu ăn cơm, cũng không nói năng gì, hàng mày nhíu chặt, bà ta cho rằng cô đang tự tỉ.

Thế là bà ta nói với Tô Thư Nghĩ: “Tô Thư Nghỉ, cô cũng đã lấy chồng rồi. Sao hôm nay không dân chồng cô đến đây để ba cô nhìn mặt vậy? Có phải là nghèo khó quá nên không dám dẫn về nhà đúng không.

Ha ha nghĩ cũng phải, chồng của cô sao có thể sánh được với Gia Huy của chúng tôi chứ.”

Tô Thư Nghi đặt đũa xuống rồi nói: “Con ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ.”

Khương Dĩ Mai nói: ‘Vội cái gì, uống thêm hai ly nữa đã. Một ngày vui như thế này, cô đừng làm mất hứng.”

Lâm Bảo Châu muốn cản Khương Dĩ Mai lại nhưng bà ta lại không quan tâm, thậm chí còn không hiểu.

Cố Gia Huy thấy Tô Thư Nghỉ bị Khương Dĩ Mai gây khó dê, anh ta thấy rất khó chịu, rất muốn bảo vệ cô.

Nhưng, dựa vào đâu chứ, anh ta đã sắp kết hôn với Lâm Bảo Châu rồi.

Khương Dĩ Mai nói tiếp: “Nhìn chiếc nhãn cưới loại rẻ tiền trên tay cô kìa, chồng cô có nuôi nổi cô không vậy. Mà hai người cũng không được cùng nhau về nhà đòi tiền bố cô đâu đấy. Haiz, phụ nữ ấy mà, không có sức hút, cũng không còn trong trắng nên chỉ đành chịu ấm ức lấy một kẻ nghèo rớt thôi, đời này cứ thế coi như xong, đáng thương thật đấy. Phụ nữ nên sống một cuộc đời nhàn hạ, cơm bưng nước rót, quân áo đưa đến tận tay, như thế mới là một cuộc sống hạnh phúc. Tiếc thật đấy, tiếc thật đấy, Tô Thư Nghị, tôi thấy sao cô lại đáng thương như thế chứ. Haiz.’ “Mẹ, mẹ nói chuyện khác đi.”

Lâm Bảo Châu muốn mẹ mình ngậm miệng lại, đừng nói thêm gì nữa.

Nhưng Khương Dĩ Mai không muốn.

Hôm nay bà ta muốn để cho Tô Thư Nghi biết, cả đời này cô sẽ không thể nào sánh nổi con gái của bà ta.