Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 461



CHƯƠNG 461

Phải biết răng Cố Mặc Ngôn đã cho cô ả Lâm Bảo Châu này rất nhiều tiền rồi, sao cô ta vẫn còn lòng tham không đáy như vậy?

“Làm sao? Tôi không thể đòi tiền à?” Lâm Bảo Châu xỉa xói: ‘Ngày xưa tôi khổ sở vất vả cứu anh như thế, giờ tôi gặp vấn đề…

Sao đây? Anh định thấy chết không cứu à?

Mà cũng phải thôi, đường đường Gố tổng, ngay cả mối tình đầu còn có thể mặc đối phương trong biển lửa, thấy chết không cứu cơ mà, chứ đừng nói đến người qua đường tốt bụng cứu người nhưng lại chỉ từng gặp một lần như tôi.”

Sắc mặt Cố Mặc Ngôn lạnh lùng: “Muốn bao nhiêu?”

“Ít nhất một trăm tỷ.”

Cố Mặc Ngôn không muốn nhìn vẻ mặt tham lam của Lâm Bảo Châu thêm nữa.

“Dương Tùng Đức, tiễn khách.” Cố Mặc Ngôn điều khiển xe lăn quay đi, đưa lưng về phía Lâm Bảo Châu, hạ lệnh đuổi khách: “Tôi sẽ chuyển tiền tới tài khoản của cô.”

Lâm Bảo Châu đạt được mục đích, nở nụ cười hài lòng, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa tới cửa lại nghe giọng nói lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn vang lên sau lưng…

“Lần sau cô còn đến quấy rây Tô Thư Nghị, tôi sẽ khiến cô trả giá đắt.”

Lâm Bảo Châu lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, thầm kinh hãi thủ đoạn và cách ăn nói của Cố Mặc Ngôn.

So sánh ra thì Cố Gia Huy vẫn mềm lòng dễ khống chế hơn. Nếu dám động vào điểm yếu của Cố Mặc Ngôn thì có khi chỉ cần anh hất cằm một cái là có thể khiến cô †a no đòn.

Nhưng may là bây giờ có lớp vỏ ân nhân cứu mạng bảo vệ, chỉ cần không quá đáng quá, không nguy hiểm tới Tô Thư Nghỉ thì cô ta vấn có thể hốt được kha khá của hời.

Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Châu lại tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực, cất bước đi ra ngoài.

“Dương Tùng Đức.” Chờ tới khi Lâm Bảo Châu ra khỏi biệt thự, Cố Mặc Ngôn thấp giọng nói.

“Dạt”

“Chuyển một trăm năm mươi triệu đến tài khoản của Lâm Bảo Châu.”

“Cậu Cốt!” Dương Tùng Đức lo lắng nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh cứ chuyển tiền qua như vậy sao? Lâm Bảo Châu này quá tham lam!”

“Ân tình có thể dùng tiền trả lại thì cũng không đáng gì cả.” Cố Mặc Ngôn lạnh nhạt nói.

“Lâm Bảo Châu điêu ngoa tùy hứng như vậy, có thật là cô bé lương thiện tốt bụng từng cứu anh không?” Dương Tùng Đức không nhịn được xen miệng vào.

“Có lẽ là thời gian làm xói mòn đi sự lương thiện hồi còn nhỏ của cô ta. Cũng có thể bản chất của cô ta chính là như thế, chẳng qua ngày đó vừa vặn mềm lòng, nhất thời cứu tôi thôi.” Cố Mặc Ngôn có vẻ mệt mỏi: “Nhưng bất kể thế nào cũng chỉ có cô ta là phù hợp nhất, cũng chỉ có thể là cô ta thôi.”

“Hồi…”

Dương Tùng Đức vẫn còn muốn nói gì đó bất bình thay Cố Mặc Ngôn.

Nhưng Cố Mặc Ngôn đã điều khiển xe lăn: “Được rồi, cậu đi đi.”

“Vâng!” Dương Tùng Đức không tiện nói thêm gì, đành phải rời đi.

Ở bên kia, Lâm Bảo Châu trên xe taxi nhìn thấy ngân hàng thông báo tiền đến tài khoản, thỏa mãn nở nụ cười. Cô ta biết, đặt cược lên người Cố Mặc Ngôn là đúng rồi.

Lâm Bảo Châu ngẩng đầu nói với tài xế †axi: ‘Đưa tôi tới bệnh viện Phong Hàng.”

Lái xe nhíu mày: “Đi xa vậy à? Cô ơi, gần đây còn có bệnh viện khác đấy.”