Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 467



CHƯƠNG 467

Anh ta là một người hiền lành, ăn mặc giản dị, có đeo mắt kính. Có thể nhận ra anh ta rất yêu thương Trương Bội, Tô Thư Nghi cũng thấy yên tâm phần nào.

Trương Bội nói qua với chồng về tình hình của Tô Thư Nghĩ, chồng cô ấy không nói nhiều mà lập tức đồng ý.

“Dạo này cô thấy thế nào?” Trước khi bắt mạch, chồng Trương Bội hỏi.

“Vấn ổn”” Tô Thư Nghỉ suy nghĩ cẩn thận rồi lại nói: “Chỉ là bị nôn nghén dữ dội.”

“Nôn nghén dữ dội sao?” Chồng Trương Bội ngạc nhiên nhìn Tô Thư Nghĩ: ‘Cô mới mang thai một tháng mà sao lại có phản ứng mạnh thế được, không thể nào. Để tôi xem giúp cô liệu có phải dạ dày có vấn đề gì hay không, nếu có vấn đề thì rắc rối đấy.

Nói xong anh ta đặt tay cô lên để bắt mạch, vừa mới bắt mạch, mặt chồng Trương Bội đã biến sắc.

“Sao rồi anh!” Thấy sắc mặt chồng thay đổi, Trương Bội căng thẳng hỏi.

Trái tim Tô Thư Nghi cũng treo ngược lên, cả người thấp thỏm lo lắng.

“Cô… Chồng Trương Bội ngẩng đầu nhìn Tô Thư Nghi, ngập ngừng nói: “Theo như mạch tượng của cô thì… hình như cô không hề có thai.”

“Sao lại thế được!” Cả Trương Bội và Tô Thư Nghi đều sửng sốt.

“Tôi vẫn luôn đi khám ở bệnh viện nhà họ Cố mà…”

Tô Thư Nghi tự lẩm bẩm.

Nhưng có vẻ như chồng Trương Bội không lừa gạt mình, vậy là…

Tô Thư Nghi chợt hiểu ra.

Là do bệnh viện có vấn đề!

Xảy ra chuyện này, Tô Thư Nghi cũng không có tâm trạng ở lại ăn cơm nữa, vội vàng tạm biệt vợ chồng Trương Bội rồi ra ngoài cổng khu nhà, bắt xe đến bệnh viện ở thành phố kế bên làm kiểm tra.

Sau khi có kết quả kiểm tra, đúng là…

Tô Thư Nghi ra khỏi bệnh viện, cầm trên †ay tờ kết quả kiểm tra mà cô như mất hồn mất vía, nghĩ đến lời bác sĩ nói.

Sự thật là Tô Thư Nghỉ không hề có thai, chỉ là không may uống phải một loại thuốc khiến kỳ kinh nguyệt tới trễ, còn làm tổn thương dạ dày nên mới bị nôn ói.

Vậy nên tất cả đều là do có người cố ý dựng lên màn kịch để mọi người tưởng răng Tô Thư Nghỉ mang thai. Sau đó lại có người mua chuộc người trong bệnh viện nhà họ Cố, làm giả kết quả khám thai.

Nghĩ đến sự quan tâm của ông cụ Cố, sự mừng rỡ của Cố Mặc Ngôn, sự vui vẻ của mọi người, Tô Thư Nghi bỗng cảm thấy đau đớn, thấy rất có lỗi với họ.

Tô Thư Nghỉ ngồi trên băng ghế ở bến xe buýt, lướt đi lướt lại danh bạ trên điện thoại, đắn đo mất một lúc lâu mới gọi cho Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn đang xử lý công việc trong phòng làm việc thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Thấy số của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lập tức nghe máy.

“A lô?”

“Cố Mặc Ngôn…”

Tiếng khóc thút thít của Tô Thư Nghi vang lên ở đầu dây bên kia khiến Cố Mặc Ngôn bỗng chốc lo lắng.

“Em sao thế?” Anh sốt sắng hỏi.

“Em xin lỗi, em xin lỗi…” Tô Thư Nghi bật khóc nức nở: ‘Em không mang thai con anh, em làm mọi người thất vọng rồi.”