Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 474



CHƯƠNG 474

Nhưng không phải cô ta thì là ai chứ?

Cả thành phố S, ở tuổi này mà mua được bộ quân áo đó thì chỉ có một mình Lâm Bảo Châu. Nếu không phải là cô ta thì sẽ là ai đây?

Lễ nào cô ta cho người khác mượn quần áo? Hay bộ quần áo đó vốn không phải là hàng chính hãng?

Cố Mặc Ngôn cảm giác mọi chuyện lại phải bắt tay từ đầu.

Lúc Cố Mặc Ngôn dặn dò Dương Tùng Đức điều tra tiếp chuyện bé gái mười năm trước thì Tô Thư Nghi gọi điện đến. Cô nói muốn đi thăm mẹ, nhưng cô không biết nói ra sao về chuyện đứa trẻ, cô mong anh có thể đi cùng mình.

“Được.’ Cố Mặc Ngôn nhanh chóng đồng ý, bảo Dương Tùng Đức đưa mình về nhà đón Tô Thư Nghi, sau đó cùng đến chung cư nhỏ của Tô Ninh Kiều.

Cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng kể văn tắt lại chuyện này cho mẹ nghe, gồm cả hiện tượng mang thai giả và chuyện Cố Mặc Ngôn trả thù ra sao.

Tô Ninh Kiều nhớ tới quãng thời gian khổ không nói hết ban đầu kia, lại chứng kiến cuộc sống rối rắm và mờ mịt hiện tại của con gái, không khỏi buồn bã, thất vọng bật khóc.

Tô Ninh Kiều nói: ‘Mẹ đã nói với con biết bao lần rồi, nhà giàu có thật sự rất phức tạp. Tính con như này, không cẩn thận một chút thì sẽ bị gặm đến nỗi xương cốt cũng chả còn!”

Tô Ninh Kiều quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn, cất tiếng quở trách: ‘Anh Cố, tôi giao con gái cho anh là vì tin tưởng anh có thể gánh vác và yêu thương che chở tử tế cho nó.

Nếu anh không thể bảo vệ tốt cho con gái tôi thì anh đừng ở bên nó nữa”

“Mẹ!” Tô Thư Nghỉ ngăn lời.

Tô Thư Nghi thấy mẹ mình nói hơi quá đáng, chuyện này cũng không thể trách Cố Mặc Ngôn hết được.

Nhưng anh lại nhận lõi với Tô Ninh Kiều đầy chân thành: “Vâng thưa dì, lần này thật sự là con không đúng, là con lơ là nên mới khiến Thư Nghi bị như vậy, là con có lỗi với “Cố Mặc Ngôn…

Thấy Cố Mặc Ngôn chân thành như vậy, Tô Ninh Kiều trừng mắt với anh hai cái, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

“Cố Mặc Ngôn, anh tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi, em và mẹ tùy ý trò chuyện một lát.”

Tô Thư Nghi có ý kêu anh tránh mặt cũng là vì không muốn mẹ trách cứ anh nữa.

Cố Mặc Ngôn cũng không từ chối, để lại không gian cho hai người phụ nữ, còn anh thì đến phòng sách.

Tuy ngày thường nhà họ Tô chỉ có một mình Tô Ninh Kiều ở, nhưng thứ cơ bản mà phòng sách nên có thì đều có hết, không thiếu thứ gì.

Cố Mặc Ngôn nhìn đông ngó tây, vô tình trông thấy một tập album đặt trong góc nhỏ.

Bức ảnh trên cùng thu hút sự chú ý của Cố Mặc Ngôn.

Anh lật ra xem một chút, phát hiện tất cả đều là ảnh của Tô Thư Nghi khi còn nhỏ.

Dù sao cũng rảnh rồi không có chuyện gì, Cố Mặc Ngôn nhìn lướt qua, cảm thấy rất đáng yêu, thế là dứt khoát lật xem.

Nhưng bỗng nhiên, anh nhìn thấy một tấm ảnh, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Ở bên này, Tô Thư Nghỉ an ủi Tô Ninh Kiều, nhấn mạnh với bà ấy rằng mình sống rất tốt, cuối cùng mới khiến bà ấy bớt giận đôi chút.

An ủi xong, Tô Thư Nghỉ lên lâu đến phòng sách nhưng phát hiện vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn rất kỳ quái.

“Sao thế?”