Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 478



CHƯƠNG 478

Anh không ngờ Tô Thư Nghi lại biết những chuyện này, càng không ngờ, lúc này cô vân còn nghĩ cho anh.

Cố Thành Vũ và Gố Gia Huy lưỡng lự, nhưng cuối cùng họ vẫn cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý! Cố Mặc Ngôn, cậu hãy nhanh chóng thả Lâm Bảo Châu ra đi.”

Đứa trẻ trong bụng Lâm Bảo Châu rất quan trọng với bọn họ.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại không thèm đoái hoài đến họ, anh chỉ nhíu mày nhìn Tô Thư Nghỉ: ‘Lâm Bảo Châu làm những chuyện đó với em, lẽ ra nên chịu sự trừng phạt, em không cần vì anh mà khiến mình phải ấm ức.

Tô Thư Nghi mỉm cười: “Nhưng em không ấm ức, em thật sự muốn giúp anh.”

Cố Mặc Ngôn xúc động.

Lâm Bảo Châu được yên ổn nhưng tập đoàn Lâm Thị lại không được như thế. Tô Thư Nghỉ nhanh chóng nhận được tin tức, vì mắc nợ nên Lâm Kim Minh đã trốn ra nước ngoài.

Hôm sau ông cụ Cố tới, đây cũng là lần đầu tiên ông cụ tới sau lần giả mang thai.

Ông cụ Gố rất quan tâm đến tình hình sức khỏe của Tô Thư Nghi, không hề nhắc gì đến chuyện mang thai cả.

Ông cụ Cố càng như thế, Tô Thư Nghi lại càng thấy áy náy.

Tô Thư Nghi ngồi đối diện ông cụ Cố, cô liên tục nói lời xin lõi.

“Ông nội, cháu xin lỗi… để ông phải thất vọng rồi.”

“Con bé ngốc.” Ông cụ Cố trìu mến nhìn Tô Thư Nghi rồi nói: “Đây không phải là lỗi của cháu. Ông nội biết hết rồi, biết hết những việc Lâm Bảo Châu và Cố Thành Vũ làm.

Khốn kiếp, ông cũng không ngờ bọn súc sinh này nữa lại làm ra những chuyện như thế, đúng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Cố ma.

Ông cụ Cố không muốn Tô Thư Nghi buồn nên đã chủ động nói sang chuyện khác.

Nói đến chuyện cổ phần, ông cụ nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt tán thưởng.

‘Lần này thiệt thòi cho cháu rồi, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng ông cũng được hạ xuống.”

Nghĩ đến chuyện này Tô Thư Nghi mới có tỉnh thần một chút, cô trả lời: ‘Dù sao thì giữ Lâm Bảo Châu lại cũng không có †ác dụng gì. Bọn họ muốn Lâm Bảo Châu, chẳng thà chúng ta nhân cơ hội này thả con săn sắt để Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy cảm kích Cố Mặc Ngôn rồi nhân tiện lấy lại một ít cổ phần, như thế Cố Mặc Ngôn mới có thể danh chính ngôn thuận được.”

“Cháu ngoan.” Ông cụ Gố cảm động nhìn cô: ‘Cháu đấy, chính vì quá lương thiện, lúc nào cũng đối xử quá tốt với người khác, luôn nghĩ cho người khác như thế, cháu có từng nghĩ cho mình không?”

“Cho mình ư?” Tô Thư Nghi ngẩn người hai giây, sau đó cô cười nói: ‘Có gì đâu mà nghĩ ạ.”

“Cháu không sợ Lâm Bảo Châu lại tới trả thù cháu sao?” Ông cụ Cố lắc đầu: “Dù sao thì sau này cháu vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”

Ông cụ Cố nhanh chóng rời đi, sau khi ông cụ cố đi, Tô Thư Nghỉ vẫn còn nghĩ đến câu nói trước lúc rời đi của ông cụ.

Sợ Lâm Bảo Châu? Sợ cô ta báo thù?

Nhưng như thế thì có sao.

Cô có Cố Mặc Ngôn là đủ rồi.

Chuyện này cũng coi như xong, Cố Thành Vũ, Cố Gia Huy và cả Lâm Bảo Châu dạo này cũng không đến tìm Tô Thư Nghỉ gây chuyện nữa, cô cũng rất vui vẻ, nhàn hạ.

Bị Cố Mặc Ngôn ép ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, là một phóng viên, cách giết thời gian của Tô Thư Nghỉ cũng chỉ có lên mạng lướt Facebook.

Tô Thư Nghỉ lướt Facebook rồi đăng một dòng trạng thái khá buồn trên đó: “Từng nghĩ có được nhưng sau cùng cũng chỉ là một thứ không có thật.”

Lúc chuẩn bị thoát ra, đột nhiên Tô Thư Nghi nhìn thấy có một tin nhắn riêng.