Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 489



Chương 489

Bảo Bảo ăn cơm: [Tô Thư Nghi rác rưởi không biết xấu hổ, không trân trọng tổng giám đốc Cố của tôi, vậy mà lại cắm sừng anh ấy.]

Buồn ngủ thì ngủ ngủ ngủ: [Con điếm thối tha, không biết xấu hổ, dám bêu rếu tổng giám đốc Cố của chúng tôi, thật sự là có phúc mà không biết hưởng!]

Tôi là bảo bối ngoan ngoãn: [Đừng chiếm bồn cầu mà không j, cô không yêu tổng giám đốc Gố thì cũng không đến mức cắm sừng anh ấy chứ! Có bản lĩnh thì đừng im đi, để tôi đến cho, đồ khốn]

Cá lớn: [Con khốn không biết xấu hổi Không biết đã ngoại tình với bao nhiêu thăng đàn ông rồi, đói bụng ăn quàng. Cho dù tổng giám đốc Cố của tôi không được thì sao, ít nhất cũng khỏe hơn nhiều so với lão già thối tha hơn sáu mươi tuổi kia.]

Thạch Minh Vy: [Tôi là bạn đại học của Tô Thư Nghị, thời đại học cô ta đã có thói như vậy rồi, danh tiếng đã xấu đến mức không thể xấu hơn.]

Còn rất nhiều phía sau, càng nói càng đi quá xa, càng mắng càng không có điểm dừng.

Tô Thư Nghỉ hết sức ngạc nhiên và sợ hãi nhìn những bình luận này, cô tức giận không thôi. Cô nhìn Cố Gia Huy hỏi: “Trời ơi, sao họ có thể nói anh ấy như vậy chứ.

Cố Gia Huy, anh có biết ai đã tung tin này không?”

Cố Gia Huy lắc đầu, nói: “Tạm thời anh vẫn chưa biết. Đây là một trang web dư luận nổi tiếng trong ngành, nguồn phát ra thông tin hoàn toàn được giữ kín, không công khai ra bên ngoài và cũng không để lộ ra bên ngoài. Anh đã từng thử điều tra trang web của họ, xâm nhập vào trang web nhưng đã nhanh chóng bị phát hiện và chặn lại. Anh cũng đành chịu.”

Nhìn những bình luận chướng tai, khó nghe đó, Cố Gia Huy cũng muốn minh oan cho Tô Thư Nghi.

Nhưng mà…

Trong lòng Cố Gia Huy chợt nảy ra một SUy nghĩ.

“Thư Nghi.” Cố Gia Huy hỏi: “Chú út, chú ấy… thật sự bị vô sinh sao? Vậy hai người…”

Cố Gia Huy còn chưa nói xong đã bị Tô Thư Nghi lạnh lùng ngắt lời.

‘Luyên thuyên, cái này đương nhiên là giải”

Trong mắt Tô thư Nghỉ toàn là lửa giận nhìn Cố Gia Huy.

Dường như Tô Thư Nghi đột nhiên hiểu ra mười năm qua Cố Mặc Ngôn đối mặt như thế nào.

Những lời bịa đặt, những chuyện vô căn cứ tấn công anh, lấy danh dự của một người đàn ông để công kích anh. Nhưng vì bảo vệ những người xung quanh, vì trả thù những người đã bắt nạt, sỉ nhục người của mình mà anh chịu nhục, gánh trên lưng tiếng xấu không thể nói nổi. Một mình anh chịu áp lực tinh thần và sự tấn công bên ngoài, một mình gặm nhấm vết thương, một mình găng gượng qua mười năm trời.

Không hiểu sao Tô Thư Nghị lại rất muốn đi gặp Cố Mặc Ngôn, muốn ôm anh một cái, muốn đến trao cho anh sự an ủi.

Cô muốn nói, mười năm qua anh đã vất vả rồi.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không thể chậm trễ một giây.

Tô Thư Nghỉ chỉ muốn nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Mặc Ngôn càng sớm càng tốt.

Cô không còn lòng dạ nào để tiếp tục nói chuyện với Cố Gia Huy nữa. Dù sao, cho dù cô nói gì thì tất cả mọi người đều sẽ không tin cô, sẽ không tin Cố Mặc Ngôn.

“Tôi muốn xin nghỉ về nhà, buổi chiều tôi sẽ không đi làm.”

Tô Thư Nghi giận dữ xin nghỉ với Cố Gia Huy rồi quay phắt đầu đi, rời khỏi văn phòng của anh ta.

Cô vừa đi ra thì người trong tòa soạn tạp chí lại xôn xao.

“Ø kìa, thấy gì không, con nhỏ đó thẹn quá hóa giận kìal”