Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 490



Chương 490

“Tôi đoán có khi là cô ta vấp váp ở chỗ chủ biên Gố rồi, muốn cứu cô ta nhưng lại không được, ha ha ha…”

Tô Thư Nghỉ trừng mắt nhìn họ, những người kia lập tức dừng bàn tán nhưng lại đều nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt tọc mạch và hiếu kỳ vô cùng quái đản. Điều này làm Tô Thư Nghi càng không thể ở lại tòa soạn tạp chí thêm một phút giây nào nữa.

Cô quyết định ngay bây giờ lập tức đến tập đoàn Ngôn Diệu rồi tìm Cố Mặc Ngôn hỏi cho rõ rốt cuộc là kẻ nào đang đứng sau giở trò.

Sau khi xuống dưới, cô nhanh chóng bắt xe đến tập đoàn Ngôn Diệu. Quả nhiên, vừa Vào công ty, nhân viên thấy cô tới cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ. Chắc chắn bọn họ đều đã thấy tin tức rồi.

“Kìa, tới rồi kìa, vợ tổng giám đốc tới rồi.

Trông cô ấy sốt vó thế kia, anh có nghĩ chuyện trong tin tức là thật không?”

“Chắc là thật rồi, dù gì tổng giám đốc Cố cũng bị khuyết tật, khó nói lắm.”

“Hồi trước có nói cô ấy mang thai mà?

Thế đứa trẻ đó của ai? Tôi nhớ lúc ấy tổng giám đốc Cố vui lắm, đừng nói là anh ấy…”

“Ai mà biết, cái này ấy hả, biết người biết mặt không biết lòng mà.”

“Đừng nói nữa, cô ấy gần tới rồi, bị nghe thấy thì khốn.”

Đám nhân viên tụm năm tụm bảy xì xào †o nhỏ với nhau, thỉnh thoảng liếc sang Tô Thư Nghỉ nhưng lại như sợ bị cô phát hiện.

Không còn lòng dạ nào quan tâm đến cái nhìn bất thường của người khác và những lời đàm tiếu vô căn cứ kia, Tô Thư Nghi vào thang máy cá nhân dành riêng cho Cố Mặc Ngôn đi thẳng tới văn phòng tổng giám đốc.

Cố Mặc Ngôn! Cố Mặc Ngôn!

Giờ đây, cô chỉ muốn thấy Cố Mặc Ngôn thật nhanh, không muốn bận lòng vì những chuyện khác thêm nữa.

Thư ký ngoài văn phòng thấy cô thì không muốn chào hỏi cô là bao, cho cô vào ngay.

Tô Thư Nghi cũng chẳng buồn để ý.

Nhìn theo bóng lưng sốt ruột đi vào của Tô Thư Nghị, thư ký bất giác nhớ đến tin tức sáng nay, thầm nghĩ chắc chắn Tô Thư Nghi vội vàng đi tìm Cố Mặc Ngôn để giải thích cho xem, thấy không đáng cho tổng giám đốc nhà mình.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn bị tật hai chân nhưng vấn là một người đàn ông tốt biết bao, bình thường anh cũng rất quan tâm đến một nhân nhiên nhỏ như thư ký, đối với Tô Thư Nghỉ như nào thì lại càng khỏi bàn đến.

Lúc hay tin Tô Thư Nghi mang thai, Cố Mặc Ngôn mừng rỡ đến nồi khác xa hình tượng lạnh lùng thường ngày của anh. Bây giờ nghe thấy tin tức ấy, nhất định tổng giám đốc sẽ đau lòng lắm.

Suy nghĩ này làm ánh mắt thư ký nhìn Tô Thư Nghỉ ngập tràn phân nộ.

Lúc Tô Thư Nghỉ vào văn phòng tổng giám đốc, Cố Mặc Ngôn đang ở trong phòng phê duyệt giấy tờ.

Chắng hiểu sao khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi vốn nóng ruột suốt cả đường đi bồng bình tĩnh trở lại. Dù mọi người không tin họ thì đã sao? Chỉ cần họ tin tưởng lẫn nhau là được rồi.

Như thần giao cách cảm, Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thư Nghi đang đứng ở cửa.

Anh hơi giật mình vì thấy Tô Thư Nghi thở hồng hộc, đẩy xe lăn lại gần cô rồi nắm lấy tay cô, hỏi: “Sao em lại tới đây? Sao lại vội vàng thế này?”