Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 493



Chương 493

Sau khi đắn đo suy nghĩ, lại thấy ánh mắt tò mò xen lẫn nghiêm túc của Tô Thư Nghị, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn nói: “Có thể anh đã biết kẻ nào đã làm chuyện này rồi.”

“Anh biết thật sao? Rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn lan truyền tin đồn như thế?” Nghe Cố Mặc Ngôn bảo anh biết, Tô Thư Nghi lập tức kích động. Cô muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã gièm pha họ như vậy.

Cố Mặc Ngôn mỉm cười nhìn Tô Thư Nghi.

Anh thích thấy cô sốt vó lên vì mình, có thế mới thấy rõ anh chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô nên cô mới lo lắng cho anh.

Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghỉ mà hỏi ngược lại: “Theo em, ai sẽ là người trăm phương ngàn kế nghĩ ra mấy cách này để đả kích chúng ta?”

Tô Thư Nghỉ nghĩ ngợi, nếu Cố Mặc Ngôn nói vậy thì nhất định thủ phạm đã gây ra chuyện này không phải nhằm vào họ lần đầu tiên. Chẳng lẽ là…

Mặc dù không hề ngờ tới, cũng không muốn tin nhưng Tô Thư Nghi vẫn dò hỏi: “Đừng nói là Lâm Bảo Châu và Cố Thành Vũ nhé?”

“Có lẽ vậy. Trừ hai người này ra, anh không nghĩ ra được động cơ để người khác làm chuyện này.” Cố Mặc Ngôn cười khẩy.

Mấy người đó tưởng mình làm kín lắm, anh không tra ra được chắc? Hừ, vậy thì đánh giá thấp Cố Mặc Ngôn anh thật rồi, chỉ cần anh muốn biết thì không có chuyện gì anh không điều tra được.

Lần trước anh tốt bụng bỏ qua cho họ, không so đo nữa. Ai ngờ bọn họ chẳng những không biết hối cải mà còn tệ hại hơn. Dù thế nào đi nữa, lần này anh sẽ không mềm lòng nữa đâu.

Anh quyết không cho phép họ làm tổn thương mình và Tô Thư Nghi một lần nữa.

Nghe Cố Mặc Ngôn khẳng định với suy đoán của anh, nỗi tức giận dâng trào trong lòng Tô Thư Nghỉ không sao dẫn xuống được.

Lại là hai người đó! Sao họ cứ hãm hại cô và Cố Mặc Ngôn hết lần này đến lần khác vậy? Rốt cuộc là vì sao?

Người là anh trai ruột của Cố Mặc Ngôn, kẻ là em gái ruột của cô, sao họ có thể gây ra chuyện đó với chính người thân của mình chứ? Lễ nào trong mắt họ chỉ có lợi ích thôi ư?

Cố Mặc Ngôn thấy Tô Thư Nghi trông có vẻ tức giận bèn nắm chặt tay cô, an ủi: “Thật ra anh đã biết trước hai người đó sẽ không từ bỏ ý đồ rồi. Với tính cách và phong cách làm việc trước sau như một của Cố Thành Vũ thì anh ta chắc chăn sẽ không bỏ qua cho chúng ta chuyện lần trước một cách dễ dàng. Nhất định bọn họ sẽ trả thù anh bằng mọi giá. Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, họ sẽ không làm gì được chúng ta đâu, em đừng lo.”

‘Anh đã chuẩn bị gì rồi?” Tô Thư Nghi hỏi.

Cố Mặc Ngôn nói thì nói vậy nhưng sao cô có thể không lo lắng được? Đây là người đàn ông cô yêu nhất, bây giờ anh lại bị người ta hãm hại, đâu đâu cũng là bẫy rập, sao cô có thể an tâm nổi?

Cố Mặc Ngôn cố ý úp úp mở mở, vẻ ranh mãnh hiện lên trong mắt. Anh hỏi ngược cô: “Em có muốn trả thù chuyện hồi trước Lâm Bảo Châu cư xử quá đáng với em không?”

Tô Thư Nghi sửng sốt, không rõ Cố Mặc Ngôn nói vậy là có ý gì. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của Cố Mặc Ngôn: Đôi mắt sáng long lanh, vẻ mặt thì tinh nghịch hệt một cậu con trai chuẩn bị giở trò đùa nghịch, nào còn hình tượng một người lãnh đạo điềm tĩnh thường ngày.

Cô khó hiểu hỏi: ‘Không phải hồi trước mình đã thống nhất với mấy người Cố Thành Vũ sẽ bỏ qua cho Lâm Bảo Châu rồi sao?”

“Đó là do Lâm Bảo Châu đang mang thai thôi. Dù sao đi chăng nữa đứa bé đó cũng mang trên mình dòng máu của nhà họ Cố, cho dù không phải thì anh cũng sẽ không làm gì một đứa bé đâu. Nhưng nếu thật ra cô ta không mang thai thì sao?”

Cái gì! Lâm Bảo Châu không mang thai ư, sao có thể? Vậy Cố Gia Huy…