Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 505



Chương 505

Tô Thư Nghỉ trở nên lo lắng, cô tiến lên và bất đầu giành lấy tay lái của tài xế, nghĩ thầm rằng cô không thể bị anh ta mang đi như thế này được.

Tài xế mất kiên nhân mò lấy một cây gậy từ bên cạnh ra, dứt khoát đập thẳng vào đầu Tô Thư Nghỉ. Sau một cơn đau dữ dội Tô Thư Nghi hoàn toàn mất đi ý thức.

; Khi cô tỉnh dậy, điều duy nhất Tô Thư Nghi cảm thấy là đau đớn, miệng vết thương trên đầu cô dường như đã đóng vảy, nhưng cơn đau vấn rất dữ dội, đồng thời cổ tay và cổ chân của cô cũng bị trói lại với nhau.

Tô Thư Nghi không thèm kiểm tra thân thể của mình, ngẩng đầu bắt đầu nhìn xung quanh muốn biết mình đang ở đâu, hình như là một sân thượng, thoạt nhìn vô cùng rách nát.

Không có tâm tình suy nghĩ tại sao mình lại bị đưa tới đây, Tô Thư Nghi giấy giụa muốn cởi bỏ dây trói, không biết còn có chuyện nguy hiểm gì đang chờ đợi mình, cô phải nhanh chóng rời đi mới được.

Lúc này, cửa sân thượng đột nhiên bị mở ra, nhìn thấy người đi vào, Tô Thư Nghi sững sờ dừng hành động.

‘Lại là cô, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Sau khi Tô Thư Nghi cảm thấy kinh ngạc, cô lập tức nổi giận hỏi người đang đi tới.

“Tôi muốn làm gì? Chị hại tôi thành ra nông nổi này, thế mà chị còn hỏi tôi muốn làm gì! Tôi muốn trả thù, tôi muốn chị sống không bằng chết! Chị gái tốt của tôi ạ!”

Không sai, người bước vào là Lâm Bảo Châu, cũng chính cô ta đã sai người trói Tô Thư Nghi ở đây.

Giờ đây Lâm Bảo Châu nào còn còn dáng vẻ thiên kim tiểu thư của trước kia, tóc tai rối bời, mấy ngày rồi chưa được tắm rửa, quần áo trên người cũng đầy vết nhăn, sắc mặt cô ta tái nhợt, không còn bộ dạng đẹp.

đế như ngày trước.

Nhìn Lâm Bảo Châu điên loạn, Tô Thư Nghi cố gắng ổn định tinh thần của mình, cô nói với Lâm Bảo Châu: “Cô mau thả tôi ra, nếu Cố Mặc Ngôn mà biết, anh ấy sẽ không bỏ qua cho cô.”

Lâm Bảo Châu nghe thấy lời Tô Thư Nghi nói thì phá lên cười điên cuồng, như thể nghe được chuyện hài hước gì đó.

Sau một hồi bật cười, Lâm Bảo Châu ngừng lại, nhìn Tô Thư Nghi đầy ý hận: “Sẽ không bỏ qua cho tôi cơ à? Vậy thì để anh ta tới đây, bây giờ tôi chẳng còn gì cả, tôi không sợ cái quái gì hết!”

“Tô Thư Nghị, là chị, chính chị là người hại tôi trắng tay! Nếu không có chị, mẹ sẽ không bị đưa ra nước ngoài, công ty của ba cũng sẽ không phá sản, tôi vẫn là cô chủ cao quý của nhà họ Lâm! Còn cả Gia Huy, anh ấy cũng không yêu tôi nữa rồi..

Do chị nên Gia Huy mới không yêu tôi!”

“Tôi và Cố Gia Huy đã chia tay từ lâu, chuyện giữa hai người không liên quan gì đến tôi.” Tô Thư Nghi thấy Lâm Bảo Châu nhắc tới Cố Gia Huy, không nhịn được bèn phản bác.

“Tại sao lại không liên quan tới chị, Gia Huy thích chị là lỗi của chị! Nếu không có chị, sao Gia Huy có thể vứt bỏ tôi được!” Đôi mặt Lâm Bảo Châu đỏ như máu: “Hiện giờ tôi trăng tay rồi, không còn ba mẹ, không còn Gia Huy, tôi sống thì còn nghĩa lý gì?”

Lâm Bảo Châu giống như bị điên, nói xong cô ta đi đến mép sân thượng.

Thấy Lâm Bảo Châu đi tới mép, dáng vẻ giống như sắp nhảy xuống, Tô Thư Nghi vội lên tiếng ngăn cản: “Cô muốn làm gì!

Cô tuyệt đối không được làm chuyện điên rồ!”

Tuy Lâm Bảo Châu hết lần này tới lần khác làm hại cô, nhưng dù sao cô ta cũng có quan hệ huyết thống với cô, Tô Thư Nghi không thể cứ trơ mắt nhìn cô ta tự sát được.