Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 519



Chương 519

“Tăng cho em.” Lúc đi đến đây Cố Gia Huy đi đến cửa hàng hoa mua một bó hoa bách hợp, anh ta nhớ khi bọn họ còn yêu nhau Tô Thư Nghi thích nhất là hoa bách hợp.

“Cảm ơn.” Cô tiện tay nhận lấy bó hoa rồi đặt lên trên bàn, Tô Thư Nghỉ hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi: ‘Lâm Bảo Châu… hậu sự của cô ta như thế nào rồi?”

‘Đã chuẩn bị xong hết rồi, mấy ngày nay sẽ làm lễ truy điệu.”

Vì ba mẹ của Lâm Bảo Châu không ở bên cạnh, với tính cách của cô ta thì cũng không có người bạn nào đồng ý giúp đỡ an táng cho cô ta. Cho nên mấy ngày nay chỉ có một mình Cố Gia Huy giúp đỡ chuẩn bị hậu sự cho Lâm Bảo Châu.

‘Gia Huy, tôi vẫn muốn nhờ anh chuẩn bị hậu sự cho cô ta. Dù sao thì cô ta cũng là em gái của tôi, tuy tôi không thể tha thứ cho cô ta, nhưng tôi cũng không muốn thấy cô ta đến chết rồi cũng không có một lễ tang tử tế. Hơn nữa…”

Tô Thư Nghi dừng một chút lại nói tiếp: “Hơn nữa, cô ta thật sự thích anh. Nhờ anh đấy”

‘Anh biết, dù em không nói thì anh cũng sẽ làm như vậy.” Cố Gia Huy đồng ý: “Thư Nghỉ, hôm nay anh đến là muốn nói với em, anh… anh…”

Cố Gia Huy hơi do dự, không biết nên mở miệng nói với Tô Thư Nghỉ như thế nào.

‘Tàm sao?” Thấy Cố Gia Huy ấp a ấp úng, Tô Thư Nghi hỏi.

Thư Nghỉ, anh muốn nói với em rằng anh buông tay rồi, chúc em và Cố Mặc Ngôn hạnh phúc.” Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi nghiêm túc nói: “Trước kia anh vấn luôn cho rằng em và Cố Mặc Ngôn không có tình cảm thật sự, do nhu cầu của mỗi người nên mới ở bên nhau. Anh vẫn luôn cho là mình mới là người yêu em nhất, mới là người sẽ ở bên em cả đời. Nhưng đến ngày Lâm Bảo Châu bắt cóc em thì anh mới phát hiện ra, anh sai rồi, anh không ngờ người nhự Cố Mặc Ngôn sẽ đồng ý hy sinh tính mạng để đổi lấy sự an toàn của em. Lúc đó anh mới nhận ra, hóa ra anh ta lại yêu em đến vậy. Mấy ngày nay anh vần luôn tự hỏi, nếu là anh thì anh có tình nguyện làm như vậy không? Nhưng mà, anh không có cách thuyết phục mình đưa ra một câu trả lời là chắc chắn. Thư Nghi, anh tự hỏi và cảm thấy Cố Mặc Ngôn làm rất tốt, có lẽ anh ta có tư cách hơn anh, cũng có năng lực chăm sóc cho em, yêu thương em, em nhất định phải hạnh phúc.”

Sau khi nói tất cả những điều mình muốn nói, Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi chờ đợi câu trả lời của cô.

“Ừm, anh cũng vậy.’ Tô Thư Nghi nhẹ giọng đáp.

Nghe được những câu nói này của Cố Gia Huy, nói không cảm thấy gì là giả. Bất luận bây giờ cô yêu Cố Mặc Ngôn bao nhiêu thì cô cũng không thể phủ nhận chuyện cô và Cố Gia Huy từng yêu thương nhau, cô cũng hy vọng anh ta có thể sớm tìm được hạnh phúc.

“Anh có thể ôm em lần cuối được không?”

Cố Gia Huy hơi thận trọng hỏi, lại nghĩ đến có lẽ yêu cầu này sẽ làm Tô Thư Nghỉ khó xử, anh ta nói tiếp: “Không cần, vừa rồi anh…”

Chưa nói hết câu Tô Thư Nghi nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy Cố Gia Huy, cô buông anh ta ra rồi nói: “Gia Huy, anh phải đồng ý với tôi là anh cũng sẽ hạnh phúc đấy.”

“Ừm’Gố Gia Huy cười gật đầu: ‘Vậy, anh đi trước đây, còn phải làm lễ truy điệu nữa.”

“Được, tôi tiễn anh.” Tô Thư Nghi nói xong thì đi cùng Cố Gia Huy ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi tiễn Cố Gia Huy, Tô Thư Nghỉ trở lại phòng bệnh. Lúc rót nước Tô Thư Nghi lại nhìn thấy bó hoa hồng xanh hôm qua cô đặt sau bình nước.

“Rất đẹp mà, vì sao lại không thích chứ?”

Tô Thư Nghi lắc đầu tìm một cái bình hoa trống, sau đó lại đặt bó hoa lên tủ đầu giường một lần nữa.

“Cốc cốc cốc” cô vừa đặt hoa lên thì lại nghe thấy có người gõ cửa phòng bệnh của cô.

Hai ngày này nhiều người đến phòng bệnh của cô thật đấy, Tô Thư Nghỉ hơi cảm khái.

Cô mở cửa, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài Tô Thư Nghi lại giật mình.