Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 551



Chương 551

Hồm nay khi nhận được điện thoại của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hơi lúng †úng không biết làm thế nào. Nhìn màn hình điện thoại cứ nhấp nháy, cô không biết có nên bắt máy hay không.

‘Alo.’ Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng trượt nút nghe máy.

“Thư Nghị, là tôi đây.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngọt ngào của Trình Thu Uyến: “Hôm nay tôi muốn đi dạo phố, cô có thời gian đi cùng tôi không?”

“Tôi…” Tô Thư Nghi không muốn đồng ý nhưng bồng dưng lại không tìm được cái cớ nào, hơn nữa cô cũng không giỏi nói dối. Hay là cứ nói chân mình chưa khỏi hản, không thể đi dạo phố nhỉ?

“Đúng rồi Thư Nghi, chân cô thế nào rồi?

Nếu như vần chưa khỏi thì tôi tới nhà cô thăm cô được không?” Khi Tô Thư Nghỉ đang nghĩ có nên lấy cớ chân bị thương để từ chối hay không thì Trình Thu Uyển đã nhắc đến vấn đề này trước.

‘Không sao, không cần đâu, chân tôi đã khỏi lâu rồi.” Nhà là nơi thuộc về cô và Cố Mặc Ngôn, cô không muốn cho Trình Thu Uyển tới.

‘ Vậy thì tốt, mấy ngày này chắc cô cũng bí bách lăm đúng không? Ra ngoài ngồi với nhau một lúc đi.” Trình Thu Uyển nhiệt tình mời Tô Thư Nghỉ qua điện thoại.

“Ừm… Được.” Sau khi nói xong từ được”, Tô Thư Nghi lập tức muốn đánh cho mình một trận, sao lại không học được cách từ chối chứ, cứ nói thẳng rằng mình không muốn đi là xong mà.

“Được, lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.

Gặp lại sau nhé, bye bye.” Nói xong Trình Thu Uyển cúp máy.

Thấy điện thoại đã cúp, Tô Thư Nghi nhớ lại quần áo Elena cũng chính là Trình Thu Uyển chọn cho mình lần trước khi đi mua sắm với cô ta; còn có hoa hồng xanh khi cô ta tới bệnh viện thăm mình; nước hoa cô ta tặng cho mình khi lần đầu tiên phỏng vấn cô ta…

Có vẻ như mỗi lần cãi vã và mâu thuãn giữa mình và Cố Mặc Ngôn đều do Trình Thu Uyển gây ra, vậy lần này cô ta thật sự chỉ đơn thuần rủ mình đi dạo phố mua sắm thôi sao? Hay còn có mục đích gì khác nữa?

không biết Trình Thu Uyển muốn làm gì, Tô Thư Nghỉ nhắc nhở bản thân lát nữa gặp phải cẩn thận. Không phải cô lòng dạ hẹp hòi, mà là sau khi trải qua rất nhiều chuyện, trực giác mách bảo cô không thể tin Trình Thu Uyển được nữa.

Tô Thư Nghi sửa soạn một chút rồi ra ngoài, bắt taxi đến nơi Trình Thu Uyển hẹn gặp. Vừa xuống xe, Tô Thư Nghi đã thấy Trình Thu Uyển đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời.

.Thư Nghị, bên này.” Trình Thu Uyển vây tay với Tô Thư Nghi từ xa.

Tô Thư Nghỉ đi đến ngồi xuống đối diện Trình Thu Uyển, cô cảm thấy hơi gượng gạo, trải qua chuyện ở nghĩa trang lúc trước, cô không biết phải đối mặt với cô ta thế nào.

Trình Thu Uyển vẫn bình tĩnh, tươi cười nói chuyện với cô: “Sao cô lại gọi xe tới vậy, Cố Mặc Ngôn không đưa cô đến à?”

‘Anh ấy đi làm rồi.” Nghe thấy Trình Thu Uyển vừa mở miệng đã gọi Cố Mặc Ngôn, trong lòng Tô Thư Nghi hơi khó chịu.

Ô”’ Trình Thu Uyển hiểu ra rồi gật đầu: “Vậy cũng nên phái người khác đưa cô tới chứ, cô ra ngoài một mình thế này sao anh ấy yên tâm được?”

‘Không sao, tôi cũng thường hay ra ngoài để tìm tin tức mà. Lát nữa chúng ta đi đâu?” Không muốn tiếp tục nói tới Cố Mặc Ngôn nữa, Tô Thư Nghỉ mau chóng đổi chủ đề.

Dường như Trình Thu Uyển cũng nhận ra khi mình nhắc đến Cố Mặc Ngôn, sắc mặt Tô Thư Nghỉ không được tốt lắm. Cô ta hỏi thẳng: “Thư Nghi, có phải cô rất để ý đến quá khứ của tôi và Cố Mặc Ngôn không?”

Nghe Trình Thu Uyển hỏi thẳng như vậy, Tô Thư Nghỉ chần chừ không biết nên trả lời thế nào.