Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 553



Chương 553

Tô Thư Nghi lấy điện thoại ra xem, là tin nhãn tự động thông báo số dư điện thoại không đủ.

Tô Thư Nghi suy nghĩ rồi nói với Trình Thu Uyển: ‘Tôi vừa nhận được thông báo từ toà Soạn, có việc phải về xử lý gấp, tôi đi trước đây.

Nói xong Tô Thư Nghi xách túi đứng dậy chuẩn bị ra về.

‘Đừng mà Thư Nghĩ.” Trình Thu Uyển thấy Tô Thư Nghi rời đi thì đứng dậy bước nhanh vài bước, giữ lấy cánh tay Tô Thư Nghỉ: ‘Không dễ gì chúng ta mới ra ngoài một lần, có thể có chuyện gì quan trọng cô nhất định phải về thế? Hay là tôi gọi điện cho chủ biên Cố của các cô bảo anh ta cho cô nghỉ một ngày nhé? Chắc anh ta sẽ nể mặt tôi thôi.”

Tô Thư Nghi hơi hất tay ra khỏi tay Trình Thu Uyển, nhất thời không biết nên làm thế nào, cô cũng không thể để Trình Thu Uyển gọi cho Cố Gia Huy được.

“Vậy để tôi gọi cho đồng nghiệp.” Tô Thư Nghỉ do dự một chút rồi quay người bước đi, giả vờ gọi điện cho đồng nghiệp.

Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển khinh thường cười khẩy.

Lời nói dối thật vụng về, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc, không biết sao lúc đó Cố Mặc Ngôn lại thích cô ta nữa.

Khoảng chừng hai ba phút sau, Tô Thư Nghĩ quay lại: “Đi thôi, tôi nói với họ rồi.”

“Ừm, được.” Trình Thu Uyển tươi cười khoác tay Tô Thư Nghỉ đi về phía trước.

Tô Thư Nghi hơi khó chịu trước hành động thân mật của Trình Thu Uyển, nhưng lại không tiện hất tay cô ta ra, vì thế người cô hơi cứng ngắc.

Tô Thư Nghi hơi giật cánh tay mình ra, nhưng Trình Thu Uyển lại giữ chặt hơn, còn cười rạng rỡ nhìn cô, ai không biết chắc chăn sẽ nghĩ răng họ là bạn thân của nhau.

Tô Thư Nghỉ cũng chỉ đành để cho cô ta khoác tay mình.

Sau khi đến trung tâm mua sắm, Trình Thu Uyển không giật giây Tô Thư Nghi mua quần áo như lần trước nữa mà tự mình thử hết bộ này tới bộ khác, mua túi lớn túi nhỏ.

Vì Trình Thu Uyển cứ thử quần áo suốt nên để Tô Thư Nghi cầm túi và quần áo đã mua giúp mình. Tô Thư Nghi xách đầy đồ cả hai tay, đi sau cô ta như người giúp việc.

Đến một cửa hàng mới, Trình Thu Uyển lại thích một bộ váy hở vai màu xanh nhạt nên tới phòng thử đồ để thử. Tô Thư Nghi thực Sự quá mệt nên ngồi xuống ghế bên cạnh chờ cô ta.

Sau khi thay quần áo xong đi ra, Trình Thu Uyến quay một vòng, hài lòng nhìn mình trước gương thử đồ.

“Màu sắc bộ đồ này rất hợp với cô, cũng rất tôn dáng, cô mặc nó thực sự rất đẹp.”

Nhân viên bán hàng ở bên cạnh cười ngọt ngào khen ngợi.

“Ừm” Trình Thu Uyển cũng rất thích bộ đồ này, nghe lời khen của nhân viên bán hàng, nụ cười trên mặt cô ta càng rõ hơn.

Trình Thu Uyển lại nhìn vào gương thử đồ, liếc mắt nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi.

Nhân viên bán hàng nhìn theo ánh mắt của Trình Thu Uyển, còn tưởng rằng cô ta lo không cầm nổi đồ.

Vừa nãy khi hai người đi vào, cô ta thấy hai tay cô gái đang ngồi trong khu nghỉ ngơi đã cầm đầy đồ, làm gì còn chỗ tay cầm thêm đồ mới nữa.

“Cô đừng lo, chúng tôi có thể giao hàng đến tận nhà, lát nữa cô để lại địa chỉ là được. Cả quần áo cô mua lúc trước nữa, chúng tôi cũng có thể ship tới giúp cô.”

Nhân viên bán hàng ân cần nói.

Nhưng Trình Thu Uyển lại thẳng thừng từ chối: ‘Không cần, tôi rất thích bộ này, lát nữa về sẽ mặc luôn, tôi không muốn chờ các cô giao tới.”