Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 667



Chương 667

Tô Thư Nghi càng nghĩ thầm càng lấy làm kinh ngạc. Tại sao lời giải thích của Trình Nam Quyền chẳng những không xua tan mối nghỉ ngờ trong lòng cô mà trái lại, càng khẳng định thêm cho suy đoán của cô?

Tô Thư Nghi bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đè nén cơn sốc trong lòng, cố để tỏ ra thản nhiên và hỏi: “Trình Nam Quyên, sắp đến sinh nhật Thu Uyển rồi nhỉ?”

Trình Nam Quyền lắc đầu, nở nụ cười với Tô Thư Nghĩ: “Sinh nhật Thu Uyển là mười hai tháng chín, còn lâu. Đến hôm đó, Thu Uyển tổ chức party sinh nhật, nhất định sẽ mời cô đến nhà chơi.”

“Cảm ơn anh”” Tô Thư Nghi đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo, lòng càng cảm thấy vô lý. Tại sao sinh nhật của Trình Thu Uyển và mình lại gần nhau như vậy?

Chẳng lẽ… trong đầu Tô Thư Nghi loáng thoáng xuất hiện một suy nghĩ. Suy đoán trước đó đã khiến cô cảm thấy bất khả thi rồi, suy nghĩ hiện tại lại càng khiến cô cảm thấy mình hơi điên rồ.

Không, không đâu. Tô Thư Nghi thầm nhủ trong lòng. Tô Ninh Kiều sẽ không làm chuyện đó đâu.

Tô Thư Nghi ngẩn ngơ, thần thờ nhìn chiếc cốc trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sửng sốt, miệng còn lẩm bẩm: “Không đâu, không đâu…

Cảnh tượng này khiến Trình Nam Quyền rất nghỉ ngờ, lên tiếng hỏi: “Cô làm sao đấy?

Không đâu cái gì?”

“Hả?” Lời nói của Trình Nam Quyền khiến Tô Thư Nghi hoàn hồn lại: ‘Không, không có gì.”

Ngẩng lên nhìn Trình Nam Quyền, ánh mắt của Tô Thư Nghỉ rất phức tạp. Chẳng lẽ cảm giác thân thiết với Trình Nam Quyền không sao giải thích nổi mà mình có, là vì…

không dám nghĩ tiếp nữa, Tô Thư Nghi ép dòng suy nghĩ quay trở lại.

“Tôi vừa sực nhớ ra mình còn chút việc phải giải quyết. Xin thứ lỗi, gọi anh ra đây mà có lễ tôi sắp phải đi rồi.” Tô Thư Nghi nói lời xin lỗi Trình Nam Quyền.

Trình Nam Quyền tươi cười vô tư: ‘Không sao, đúng lúc dạo này bận bù đầu, tôi cũng đã lâu lắm rồi không ra ngoài ngồi thảnh thơi. Coi như hôm nay cho mình nghỉ một “

bữa.

“Vâng.’ Tô Thư Nghi rất cảm kích sự tâm lý của Trình Nam Quyền: ‘Vậy tôi xin phép đi trước.”

“Có cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần, không cần”” Tô Thư Nghi vội vàng từ chối ý tốt của Trình Nam Quyền: “Nơi tôi phải đến không xa đây lắm. Đi nhanh ấy mà. Không cần phải làm phiền anh đâu.”

“Thế thôi vậy.” Trình Nam Quyền cũng không kiên quyết. Anh ta biết, đôi khi mình tưởng là ý tốt lại có thể là rắc rối với người khác.

Sau khi tạm biệt Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghỉ đến thư viện ở trung tâm thành phố.

Con gái vàng ngọc nhà họ Trình bị bắt cóc là tin tức quan trọng, đảm bảo đã được đưa lên báo thời đó. Chắc chắn trong thư viện sẽ có báo cũ trước kia. Cô nhất định phải làm cho ra nhẽ.

Đến thư viện, Tô Thư Nghi tìm nhân viên quản lý, nói với ông ta rằng mình muốn tìm đọc báo giấy của hơn hai mươi năm trước.

Nhân viên quản lý đã có tuổi nhìn Tô Thư Nghi vẻ hoài nghi: “Tìm không dễ đâu, cũng đã nhiều năm rồi, dạo gần đây cũng không sắp xếp lại. Cô tìm báo giấy ngày xưa làm gì thế?”

“Tòa soạn chỗ chúng tôi muốn làm một chuyên đề, trong đó cần dùng tin tức ngày xưa nên tôi đến tìm thử” Tô Thư Nghi bịa bừa một lý do.

Nhân viên quản lý hiểu ra thì gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm. Ông ta đưa Tô Thư Nghi đến một phòng kho dưới hầm: ‘Đấy, báo cũ ngày xưa ở đây cả. Trên đó có gắn nhấn niên hạn, cô cứ thong thả tự tìm.”

“Cảm ơn bác.” Tô Thư Nghi tươi cười nói lời cảm ơn.