Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 672



Chương 672

Tại sao mẹ lại vì cô ta mà đến làm bảo mẫu cho nhà họ Trình?”

“Trình Nam Quyền đã nói hết mọi chuyện cho con biết rồi ư?” Tô Ninh Kiều cũng rơm rớm nước mắt, chẳng lẽ không thể giấu được chuyện năm đó nữa rồi sao?

‘Vâng.’ Tô Thư Nghi gật đầu thật mạnh, lại bước đến nắm lấy tay bà: ‘Mẹ đừng gạt con nữa, rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Trình Thu Uyển là con gái ruột của mẹ phải không?”

Nhìn Tô Thư Nghi khóc như mưa trước mặt mình, Tô Ninh Kiều cảm thấy lòng đầy khó chịu. Mặc dù Trình Thu Uyển mới là con gái ruột của bà nhưng Tô Thư Nghi cũng là đứa con gái tự tay bà nuôi lớn.

Thấy cô lúc này bật khóc hỏi mình sự thật về chuyện ngày ấy, làm sao bà có thể thờ ơ được đây.

“Thư Nghi, mẹ… mẹ cũng không biết nên nói với con thế nào. Mẹ có lỗi với con…”

“Mẹ cho con biết hồi đó đã xảy ra chuyện gì đi, rốt cuộc con là ai? Mẹ định giấu con cả đời ư?” Thấy Tô Ninh Kiều cuối cùng cũng thừa nhận, Tô Thư Nghi sốt sắng vặn hỏi.

Đúng vậy, nhìn Tô Thư Nghỉ ở trước mặt, trong lòng bà cực kỳ áy náy. Nếu không phải vì bà thì chắc chắn Tô Thư Nghi đã sống trong nhung lụa, đâu có chịu cực khổ cùng bà suốt bao năm qua?

Là mình có lỗi với con bé, chẳng lẽ mình thật sự định giấu chuyện này mãi hay sao?

Làm như vậy là rất bất công với con bé.

“Thư Nghị, tất cả là lỗi tại mẹ, mẹ đã giấu con suốt nhiều năm qua, là mẹ có lỗi với con!” Dù gì hai mẹ con cũng có tình cảm với nhau ngần ấy năm, bà ôm chặt Tô Thư Nghỉ, bật khóc thành tiếng: “Thư Nghi, con hãy tha thứ cho mẹ.”

“Mẹ.” Tô Thư Nghi cũng ôm bà: “Mẹ nuôi dạy con bao năm trời, sao con trách mẹ được? Mẹ nói cho con biết chuyện xảy ra hồi đó được không mẹ?”

“Được, mẹ không giấu con nữa. Mẹ sẽ kể hết mọi chuyện với con.” Tô Ninh Kiều khế lau nước mắt, nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt tràn đầy áy náy, sau cùng nói hết sự thật cho cô nghe.

Thì ra hồi đó Tô Ninh Kiều mới sinh con xong, vì không có tiên nên đành phải ở cữ trong phòng trọ của mình.

Có một hôm lúc Tô Ninh Kiều ra ngoài đổ rác thì loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên thùng rác. Lần theo tiếng khóc, đúng là bà trông thấy một đứa bé được bọc trong miếng lót ở gần đó.

“Con nhà ai đây, sao lại bỏ ngoài trời thế này?” Tô Ninh Kiều vội chạy đến bế đứa bé lên.

Sáng sớm nên trời khá lạnh, Tô Ninh Kiều thấy tay chân đứa bé đều cóng đến mức đỏ ửng. Vì cũng mới vừa làm mẹ nên Tô Ninh Kiều thấy rất tội nghiệp, thầm mắng không biết ai thất đức mà lại bỏ rơi con ở bên đường!

Bà bế đứa bé vào khu nhà đứng một lúc, nhưng mãi mà vấn không thấy ai đến tìm con. Bà đi hỏi mấy nhà xung quanh nhưng cũng không có ai lạc mất con cả. Không còn cách nào khác, Tô Ninh Kiều phải tạm thời bế đứa bé về nhà mình.

Quân áo của đứa bé đã thấm ướt sương sớm, sợ nó bị ốm, Tô Ninh Kiều bèn tìm quần áo của con mình để thay cho nó. May mà đều là trẻ sơ sinh nên kích cỡ không khác nhau nhau là bao.

“Thì ra cũng là một bé gái.” Sau khi mở chiếc chăn nhỏ đang bọc lấy đứa bé, Tô Ninh Kiều nhận ra đứa bé này cũng là một bé gái giống như con mình.

Lúc mặc quần áo cho đứa bé, Tô Ninh Kiều trông thấy ở eo nó có một vết bớt, nhìn kỹ thì giống như hình con bướm. Bà mỉm cười: ‘Đến cả vết bớt mà cũng đặc biệt thế này, xem ra con bé này không phải người bình thường rồi.”

Lúc này, bé gái đã mở mắt, đang tò mò nhìn bà. Tô Ninh Kiều lấy tay nghịch tay nó, không ngờ nó lại cười với bà.