Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 676



Chương 676

“Con… con cũng không biết.” Chần chừ một lát, Tô Thư Nghi nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình: “Con cũng mới biết chuyện thôi mà, vấn chưa nghĩ kỹ.”

“Ừ”” Tô Ninh Kiều gật đầu, không còn mặt mũi nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt bà lại có một chút thất vọng.

Tô Thư Nghĩ biết rõ suy nghĩ trong lòng bà, thoáng chốc bầu không khí giữa hai người trở nên gượng gạo.

“Mẹ, con còn có việc, mẹ nghỉ ngơi trước đi. Con phải về đây.” Tô Thư Nghi lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người “Ừ, có việc bận thì con cứ đi đi.” Tô Ninh Kiêu cũng không cố níu cô ở lại.

“Vâng, vậy mẹ ngủ đi nhé.” Nói rồi, cô đỡ bà nằm xuống, đắp chăn lên cho bà, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi vừa đi vừa nghĩ ngợi về việc tiếp theo mình phải làm.

Cho dù cô vân chưa quyết định có nên nói chuyện đó với Trình Nam Quyền không, nhưng Trình Thu Uyển thì buộc phải biết.

Bệnh của Tô Ninh Kiều không thể kéo dài thêm nữa, nếu Trình Thu Uyển biết bà là mẹ mình thì có lẽ sẽ bằng lòng hiến tủy cho bà.

Nhưng giờ cô đang lo Trình Thu Uyển không tin lời mình nói.

Lúc trước quan hệ giữa cô và Trình Thu Uyển rất căng thẳng, nhất là sau khi cô ta cho người bắt cóc cô. Hễ nhìn thấy cô ta là cô lại nhớ đến cảnh tượng bốn người đàn ông xé rách quân áo mình, trong lòng cô cũng sinh ra sự căm ghét đối với cô ta.

Vả lại bây giờ quan hệ của cô và Cố Mặc Ngôn thành ra như thế cũng là do Trình Thu Uyển gây nên. Lúc này cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy mặt cô ta.

Thế nhưng nghĩ đến bệnh của Tô Ninh Kiều… thôi bỏ đi, xem như mọi chuyện đều là vì bà đi, cô tin Trình Thu Uyển sẽ không nhân tâm đến mức ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không cứu.

Sau khi cân nhắc kỹ, Tô Thư Nghỉ bắt xe đến nhà họ Trình.

Đến nơi, cô đứng trước cổng, có hơi đắn đo, nhưng sau cùng vân bấm bụng mà nhấn chuông. Tuy nhiên cô không ngờ người ra mở cửa lại là Trình Nam Quyền.

Lúc nhìn thấy anh ta, cô bỗng thất thần trong giây lát.

Tuy rằng Trình Nam Quyền luôn mang lại cho cô cảm giác thân thiết khó diễn tả từ trước rồi, thậm chí đối phương còn cứu cô trong nước sôi lửa bỏng mấy lần. Nhưng trước giờ cô chỉ coi Trình Nam Quyền như một người bạn tương đối hợp cạ mà thôi.

Bây giờ biết Trình Nam Quyền là anh trai của mình, Tô Thư Nghi chợt có cảm giác không biết nên đối mặt với người này như thế nào.

Hai mắt Tô Thư Nghỉ vô thức dâng lên hơi nước. Cô thoáng cúi gục đầu, lén lút chớp mắt, nhịn nước mắt trở lại.

“Thư Nghĩ, sao cô lại đến đây?” Trình Nam Quyền mở cửa, nhìn thấy Tô Thư Nghi thì vừa bất ngờ lại như đã có dự kiến trước.

Hôm nay tần suất Tô Thư Nghi tìm anh ta có vẻ hơi thường xuyên. Trình Nam Quyền nhớ tới chuyện mình đang sai người điều tra, ánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi lập tức nhiều hơn vài phần tìm tòi, thăm dò.

“Tôi… Tô Thư Nghi còn chưa kịp khôi phục tỉnh thần, thoáng nghẹn lời. Cô sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, sau đó mới nở nụ cười với Trình Nam Quyền: “Tôi tìm Thu Uyển, cô ấy có đang ở nhà không?”

Trình Nam Quyền nghe mục đích Tô Thư Nghỉ tới đây là tìm Trình Thu Uyển thì cho rằng cô muốn nói chuyện bắt cóc kia. Dù sao thì người làm ra loại chuyện này là em gái của anh ta, anh ta thật sự áy náy với Tô Thư Nghi.