Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 701



Chương 701

Nghĩ tới đây, trong lòng Trình Nam Quyền tràn đầy áy náy. Anh ta thầm thề trong lòng, đợi anh ta tìm được Tô Thư Nghi rồi, anh ta nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt, chiều chuộng cô, bù đắp những gì anh ta đã nợ cô bao năm qua. Anh ta tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương tới người thân duy nhất của mình trên đời này nữa.

Còn Tô Thư Nghi thì lúc này đang đi trên đường như mất hồn mất vía. Tuy đã quyết định dù có một mình cũng phải sống thật tốt, nhưng sau khi cô ra khỏi cửa nhà mới biết rằng mình chẳng còn chỗ nào để đi cả.

Cô chắc chắn sẽ không quay về nhà họ Cố, cô cũng không thể tới chỗ Tô Ninh Kiều, sức khỏe của bà vốn đã không tốt rồi, cô không thể để bà lo lắng cho mình nữa.

Nhà họ Trình sao? Cô tìm Trình Nam Quyền được không? Có thể nói tất cả những điều này với anh trai mình không?

Nhưng nhỡ đâu Trình Nam Quyền lại giống Cố Mặc Ngôn chọn tin Trình Thu Uyển chứ không tin cô thì sao? Tới lúc đó mình phải làm sao đây?

Ngay khi Tô Thư Nghi đang suy nghĩ những vấn đề này, đột nhiên có một chiếc xe đỗ bên cạnh cô. Cửa xe mở ra, mấy người trông như vệ sĩ nhanh chóng chạy tới bao vây Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi bị dọa bởi cảnh tượng trước mắt, ngây ra tại chỗ không dám cử động, rốt cuộc những người này định làm gì vậy?

Muốn bắt cóc hay là cướp? Nhưng thấy người xuống xe theo sau đó, Tô Thư Nghi trừng to mắt.

Thấy Dương Tùng Đức bước từng bước về phía mình, phản ứng đầu tiên của Tô Thư Nghi là quay người bỏ chạy. Cô không cần đoán cũng biết, chắc chắn Dương Tùng Đức giúp Cố Mặc Ngôn bắt cô tới bệnh viện.

Nhưng sao những vệ sĩ ở xung quanh kia lại để Tô Thư Nghi chạy mất được, họ nhanh chóng đi lên ngăn Tô Thư Nghi lại.

Tô Thư Nghi bị giữ hai cánh tay không giãy dụa được, chỉ có thể hét lên với Dương Tùng Đức: “Mấy người định làm gì!? Dương Tùng Đức, anh bảo bọn họ buông tôi ra!”

Dương Tùng Đức cúi đầu không dám nhìn thắng vào Tô Thư Nghĩ, giọng nói đầy vẻ áy náy: “Xin lỗi mợ chủ, tôi thực sự không còn cách nào cả.”

“Dương Tùng Đức, coi như tôi cầu xin anh đi, anh thả tôi ra có được không?” Tô Thư Nghi khóc lóc cầu xin Dương Tùng Đức, cô không thể tới bệnh viện, cô phải bảo vệ con của cô.

Nghe thấy Tô Thư Nghĩ cầu xin mình một cách hèn mọn như vậy, Dương Tùng Đức cảm thấy chua xót vô cùng, một người bình thường luôn cứng rắn như anh ta suýt chút nữa đã chảy nước mắt. Nhưng nghĩ tới ba mẹ mình, Dương Tùng Đức không thể không nhãn tâm phất tay.

Những vệ sĩ kia thấy Dương Tùng Đức ra hiệu, bèn cưỡng ép nhét Tô Thư Nghi vào trong xe.

“Các anh buông tôi ra!” Tô Thư Nghi ra sức vùng vẫy người. Nhưng một cô gái như cô sao mà chống lại đám vệ sĩ thân hình vạm vỡ này được.

Vệ sĩ ngồi môi người ngồi một bên Tô Thư Nghị, giữ cô lại, để cô không cử động được. Xe lái về phía bệnh viện rất nhanh.

Sau khi tới bệnh viện, mấy vệ sĩ kéo Tô Thư Nghi xuống xe.

“Tôi không đi, tôi không muốn tới bệnh viện, Dương Tùng Đức… cầu xin anh ấy, tôi không thể mất đứa con này được, anh thả tôi ra có được không…” Tô Thư Nghi khóc lóc xin xỏ Dương Tùng Đức, hai tay bám chặt tay vịn bên cạnh chỗ ngồi không chịu buông ra, cơ thể cũng gắng sức rụt về sau.

Nhìn thấy Tô Thư Nghi như vậy, Dương Tùng Đức chỉ muốn hung hăng đấm mình hai phát. Anh ta ép bản thân dời ánh mắt đi không nhìn Tô Thư Nghi nữa, sau đó gian nan thốt ra hai chữ với những vệ sĩ kia: “Xuống xe.”

Đám vệ sĩ nghe vậy liên cưỡng chế bẻ ngón tay Tô Thư Nghi ra, lôi mạnh cô ra khỏi xe.