Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 703



Chương 703

“Cút ra ngoài hết cho tôi!” Trình Nam Quyền đỏ sọng mắt hét lên với những người kia, trong lòng đầy sợ hãi.

May mà khi nấy mình lái xe đi qua đây, vô tình thấy cảnh Tô Thư Nghỉ bị ép khiêng vào bệnh viện. Nếu không chỉ suýt chút nữa thôi, nếu mình tới muộn hơn một chút, anh ta không thể tưởng tượng nổi em gái mình sẽ bị tổn thương như thế nào nữa.

Những vệ sĩ và bác sĩ kia thấy có người xông vào cũng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ không biết nên vào hay lên ra ngoài.

Nhớ tới cảnh tượng mình thấy lúc vừa vào, Trình Nam Quyền túm cái ghế bên cạnh đập về phía bọn họ, sau đó đi lên đánh đấm đám người kia.

Nhìn thấy thân thủ nhanh nhẹn và tư thế liều mạng của Trình Nam Quyền, đám người kia cũng sợ hãi, không còn dây dưa với Trình Nam Quyền nữa, quay đầu chạy ra ngoài cửa. Trình Nam Quyền vô thức muốn đuổi theo đánh tiếp, anh ta hận không thể băm thây đám người này thành từng mảnh!

“Trình Nam Quyền!” Thấy Trình Nam Quyền muốn đuổi theo, Tô Thư Nghỉ vội vàng gọi anh ta lại. Vừa trải qua một phen kinh hãi, bây giờ trong lòng Tô Thư Nghỉ vẫn còn rất hoảng sợ, Trình Nam Quyền ở bên cạnh cô sẽ khiến cô yên tâm hơn.

Nghe thấy tiếng Tô Thư Nghỉ, Trình Nam Quyền vội vàng quay đầu lại Chỉ thấy mái tóc Tô Thư Nghi xõa tung trên vai, mặt đầy vết nước mắt chưa khô, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và bất an. Quần áo.

trên người cũng nhăn nhúm, có thể thấy được trên da đầy vết xanh tím… dáng vẻ trông còn thê thảm hơn lần bị bắt cóc trước đây.

Khi thấy rõ Tô Thư Nghỉ trước mắt, Trình Nam Quyền cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến mức anh ta không.

hít thở nổi.

Anh ta vội đi tới ôm Tô Thư Nghi vào lòng, cố nén sự chua xót nơi đáy mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Thư Nghị, giọng điệu đầy ý xin lỗi và áy náy: “Thư Nghị, xin lỗi, anh tới muộn rồi… Xin lỗi, để em phải sợ hãi như vậy… Anh xin lỗi…”

Được Trình Nam Quyền ôm vào lòng, Tô Thư Nghi cảm thấy vô.

cùng yên tâm, sự hoảng sợ trong lòng cũng bớt đi nhiều, lập tức không nhịn nổi nước mắt.

Gô túm chặt lấy quần áo Trình Nam Quyền, khóc không kìm nổi.

Nếu Trình Nam Quyền tới muộn hơn một chút, chắc con của cô đã không giữ được thật rồi.

Nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Tô Thư Nghị, trái tim Trình Nam Quyền càng khó chịu hơn, giọng cũng không kìm được nghẹn ngào: “Xin lỗi, đều do anh không tốt, là anh không bảo vệ được em, đều là anh sai…”

Nghe thấy lời Trình Nam Quyền nói, Tô Thư Nghỉ khiếp sợ ngẩng đầu từ trong lòng Trình Nam Quyền. Trên lông mi vẫn còn dính nước mắt, Tô Thư Nghỉ nấc nghẹn hỏi: “Anh… Anh biết hết rồi ư?”

“Đúng, anh biết hết rồi, hóa ra em mới là em gái ruột của anh.”

Trình Nam Quyền vươn tay ra lau nước mắt cho Tô Thư Nghi, ánh mắt đầy thương tiếc: “Thư Nghị, tại sao trước đây em không nói cho anh biết sự thật vậy?”

“Em sợ anh không tin em.” Tô Thư Nghỉ khóc nói: ‘Em sợ anh cảm thấy… cảm thấy em không bằng Trình Thu Uyển, sợ anh không… không chịu nhận đứa em gái là em.”

“Cô bé ngốc.” Trình Nam Quyền lại ôm Tô Thư Nghi vào lòng: “Em là người thân duy nhất trên đời này của anh, sao anh lại không chịu nhận em chứ.”

Nghe thấy giọng điệu đầy thương yêu và chiều chuộng của Trình Nam Quyền, cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng yên tâm. Trình Nam Quyền không ghét bỏ mình, không hề có chuyện không cần đứa em gái là mình, cuối cùng mình cũng có người thân có thể dựa vào trên đời này rồi.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi ôm chặt Trình Nam Quyền.