Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 731



 

Chương 731

Mất vài trăm triệu là nhỏ, nhưng tin chắc rằng Trình Nam Quyền và Trình Thư Nghi sẽ nhớ ân huệ của mình ngày hôm nay. Đến lúc đó nếu có thể hợp tác với Tập đoàn Trình Thị thì chút tiền này không đáng là gì.

Hơn nữa, đã là buổi đấu giá mà tập đoàn Trình Thị tổ chức, đương nhiên sẽ mời những người thường hay làm ăn với tập đoàn Trình Thị. Đều là bạn bè với nhau, bọn họ sẽ không để Trình Nam Quyền mất mặt ở chính sân nhà của mình “Ba trăm triệu.”

“Ba trăm sáu mươi triệu.”

“Bốn trăm năm mươi triệu.”

Giá vẫn đang tăng lên, Trình Thư Nghỉ lại khẽ hé miệng không dám tin, cô không ngờ rằng nhẫn của mình lại được bán đấu giá với mức giá như vậy. Sao những người này lại chỉ hàng trăm triệu để mua chiếc nhẫn này chứ? Ngoài ý nghĩa của chiếc nhẫn này đối với mình ra, bản thân cô cũng cảm thấy thực sự không đáng giá nhiều tiền như vậy.

Nhìn sang Trình Nam Quyền bên cạnh, trông anh ta có vẻ chẳng ngạc nhiên gì, thậm chí còn nở một nụ cười với mình.

Cuối cùng giá của chiếc nhẫn này được nâng lên sáu trăm triệu, sau đó không có ai tăng giá nữa.

*Người số bảy ra giá sáu trăm triệu, còn có ai ra giá cao hơn không ạ?” Người đấu giá thử hỏi, nhưng dưới sân khấu im như thóc.

Ơn huệ thì ơn huệ, nhưng cũng phải trong phạm vi hợp lý thôi, sáu trăm triệu đã là giá trên trời đối với chiếc nhắn này rồi. Nếu còn thăng thêm nữa thì sẽ không phải ơn huệ, mà là đồ ngốc.

Thấy không có ai ra giá nữa, Trình Thư Nghi cũng thở phào một hơi. Chiếc nhẫn này có thể đấu giá tới sáu trăm triệu là cô đã cảm thấy khó tin rồi, nếu vẫn còn người tăng giá, sợ là lương tâm cô sẽ thấy bất an.

“Không còn ai tăng giá nữa sao?” Người đấu giá hỏi lại lần nữa, bên dưới vẫn không có ai đáp lại.”

“Sáu trăm triệu lần một” Người đấu giá bắt đầu gõ cái búa trong tay.

“Sáu trăm triệu…”

“Ba tỷ” Ngay khi người đấu giá đang định gõ cái búa quyết định trong tay lần thứ hai, một giọng nam trầm ổn ngắt lời ông ta.

Nghe thấy có người ra giá ba tỷ, mọi người đều quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng, muốn thấy rõ được rốt cuộc nên ngốc nào lại làm chuyện phá của như vậy.

Nhưng khi họ nhìn thấy người ra giá thì đều lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.

Đã bảo rồi mà, sao lại có người vô duyên vô cớ chỉ ba tỷ để mua một chiếc nhãn bình thường được, hóa ra là chồng cũ.

“Đã bảo Cố Mặc Ngôn còn chưa hết tình cảm với vợ cũ rồi, nếu không thì sao lại chịu chỉ nhiều tiền vì cô ấy như vậy chứ?”

“Ba tỷ đó, trời ơi, không phải ly hôn rồi à? Chuyện gì vật “Không ngờ tổng giám đốc Cố lại hào phóng như thế, có thể tiêu nhiều tiền cho vợ cũ như vậy.”

“Thế này là sắp tái hợp à? Chỉ vì một nụ cười của người đẹp?”

“Người ta hay nói đàn ông chịu chỉ tiền cho bạn mới là yêu bạn thật, gặp được đàn ông như vậy, sao cô chủ Trình kia lại nỡ ly hôn với anh ta chứ? Nếu là tôi, có đánh chết cũng không ly hôn đâu.

Cố Mặc Ngôn lại chẳng để ý tới lời bàn tán của người xung quanh mà nhìn thẳng Trình Thư Nghỉ. Khi nãy anh không ra giá chính là để xem phản ứng của cô.

Khi giá tới hơn ba trăm triệu cô hơi nhíu mày, trong lòng Cố Mặc Ngôn vấn thấy hơi vui vẻ. Anh biết mà, cô không phải muốn bán chiếc nhẫn này thật.

Nhưng khi sau khi búa chốt giá của người đấu giá gõ vang, anh lại thấy cô thở phào một hơi, vẻ mặt yên tâm. Là sao đây? Hóa ra cái nhíu mày khi nấy không phải vì không nỡ sau? Vậy thì vì sao!?