Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 760



Chương 760

“Chú không lừa cháu đúng không Manh Bảo? Du thuyền đẹp lắm phải không?” Hà Kim Minh mỉm cười hỏi, anh ta rất hài lòng với phản ứng của hai mẹ con Trình Thư Nghỉ “Vâng.” Lúc này, Manh Bảo chỉ lo nhìn chiếc du thuyền to lớn đẹp đẽ kia, làm gì còn lòng dạ dư thừa nào giận dỗi Hà Kim Minh nữa.

“Chú dẫn cháu lên đó xem nhé?”

“Vâng vâng!” Manh Bảo hưng phấn vội vàng gật đầu nói, sau đó cậu bé quay lại kéo Trình Thư Nghỉ chạy về phía trước: “Mẹ ơi nhanh lên ạ, chúng ta đi xem thuyền khổng lồ nào!”

Trình Thư Nghỉ cũng vui lây vì tâm trạng sung sướng của Manh Bảo, xem ra bọn họ đi chuyến này vẫn rất đáng, ít nhất là Manh Bảo rất vui.

Sau khi Trình Thư Nghỉ lên du thuyền, cô phát hiện trước đó mình đánh giá mức độ xa hoa của nó chưa đủ cao. Những lối đi trên du thuyền được xây dựng theo tiêu chuẩn của khách sạn năm sao, dưới sàn được trải thảm đỏ rực rỡ sang trọng, trên tường thì treo tranh của những danh họa nổi tiếng ở các thời kỳ Hơn nữa, phương tiện giải trí còn tiện nghi và đầy đủ đến mức.

không tưởng, chẳng những có bể bơi, bồn tắm nước ấm xoa bóp mà còn có sân bóng rổ và sân golf, khiến Trình Thư Nghi nhìn mà há hốc mồm kinh ngạc.

Còn Manh Bảo thì chạy qua chạy lại quan sát chiếc du thuyền với vẻ tò mò hiếu kỳ Hà Kim Minh đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi và những chuyện khác một cách chu đáo nhân lúc Trình Thư Nghi và Manh Bảo đi thăm thú du thuyền rồi “Thư Nghị, tôi ở ngay bên cạnh phòng em, có chuyện gì thì em cứ tới gõ cửa phòng tôi là được.” Hà Kim Minh nở nụ cười đầy nhiệt Tình Nhưng Trình Thư Nghi lại có vẻ khá lạnh lùng: “Tôi biết rồi, Manh Bảo hơi mệt, tôi dỗ thăng bé ngủ trước, anh cũng mau về nghỉ ngơi đi. Hôm nay tôi đã làm phiền anh rồi, cảm ơn anh.”

Nghe giọng điệu xa cách khách sáo của Trình Thư Nghị, lòng Hà Kim Minh hơi khó chịu, chẳng lẽ qua một thời gian dài như thế mà Trình Thư Nghi không có cảm giác đặc biệt gì với anh ta sao?

Nhưng anh ta không thể hiện ra mặt, vẫn giữ nụ cười vui vẻ như: trước: “Được, tôi cũng đi nghỉ ngơi đây, em cẩn thận chút nhé.”

“Được, chào anh.” Sau khi nói xong, Trình Thư Nghi bèn đóng cửa phòng mình lại.

Hà Kim Minh đứng ngoài cửa siết chặt nắm tay, trong mắt anh ta lộ vẻ không cam tâm. Dẫu thế nào thì lần này chắc chẳn anh ta cũng phải nghĩ ra cách hay, phải tranh thủ kéo gần khoảng cách giữa mình và Trình Thư Nghi Đến giữa trưa, Hà Kim Minh đi tới gõ cửa phòng Trình Thư Nghỉ, muốn mời cô tới phòng ăn để ăn cơm. Trình Thư Nghỉ cũng đã sửa soạn cho bản thân và Manh Bảo xong, hai mẹ con cùng đi tới phòng ăn với Hà Kim Minh.

“Sao rồi Thư Nghi, đồ ăn hợp khẩu vị của em không?” Hà Kim Minh quan tâm hỏi cô “Ngon lắm, cảm ơn anh.” Trình Thư Nghỉ cười khẽ, thật ra làm gì mà ngon lắm được? Phải là ngon một cách đáng sợ! Có thể nói, hầu như tất cả những món ăn ngon trên thế giới đều quy tụ trong phòng ăn này.

Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt cũng được coi như tràn đầy thâm tình của Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ cứ luôn cảm thấy ăn không ngon nổi. Cô đành phải tự dời sự chú ý của mình đi, tập trung đút Manh Bảo ăn cơm.

Hà Kim Minh ngồi ở đối diện, giới thiệu cho Trình Thư Nghi nghe về lịch sử của chiếc du thuyền này. Vì tránh xấu hổ nên cô cũng hay nói hùa vài câu, bâu không khí cũng tạm coi là hòa hợp vui vẻ.

Trong lúc vô tình ngước mắt lên, Trình Thư Nghỉ thấy được một bóng người, sau đó, người cô cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên tối tấm.

Cách đó không xa, chỗ bàn ăn là Cố Mặc Ngôn đang ngồi.

Anh mặc áo sơ mi trẳng, dáng người vẫn tuyệt đẹp như thể từ trong truyện bước ra, nhưng lúc này anh lại đang ăn cơm cùng.

với Trình Thu Uyển. Không biết nói tới chuyện gì mà lại thấy Trình Thu Uyển cười với Cố Mặc Ngôn trông rất vui vẻ.

Hóa ra bọn họ cũng tham gia bữa tiệc này.