Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 769



Chương 769

“Sao Manh Bảo lại không đi cùng với em?” Hà Kim Minh quan tâm hỏi.

“Nó ở trong phòng, đã ăn rồi.” Trình Thư Nghỉ cúi đầu nhìn chăm chằm vào mấy món điểm tâm và chút cháo mà Hà Kim Minh đã chuẩn bị sẵn cho mình, lần đầu tiên cảm thấy người này vẫn hiểu rất rõ khẩu vị của mình.

*Thư Nghỉ, hôm nay có hứng ngồi thuyền ra biển chơi không?

Cảm giác tuyệt lắm đó.” Hà Kim Minh mời gọi. Trải qua chuyện hôm qua, anh ta quyết định đẩy nhanh tiến độ theo đuổi Trình Thư Nghĩ.

“Lát nữa tôi còn phải về cùng với Manh Bảo, có lẽ không đi được.”

Trình Thư Nghỉ vẫn như cũ từ chối.

*Gó thể nhờ một người hầu trông chừng Manh Bảo mà, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hà Kim Minh cũng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Vất vả lãm mới có cơ hội đi chơi, không ra biển một lần thì đáng tiếc lắm, đúng vậy không?”

Trình Thư Nghỉ vốn dĩ còn đang muốn tiếp tục từ chối, không ngờ ngẩng đầu lên lại vừa vặn thấy cảnh Trình Thu Uyển lấy khăn lau miệng cho Cố Mặc Ngôn, cũng do anh lúc này đang ngồi quay lưng với cô nên cô cũng không thấy biểu cảm trên mặt người kia lúc này là như nào.

Không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cơn lửa giận, Trình Thư Nghỉ cảm thấy có chút kích động dâng lên trong lòng.

“Được thôi, mấy giờ đi?”

Trình Thư Nghi cũng không biết mình lấy lý do gì để đồng ý với Hà Kim Minh, nhưng mà lúc này cô đang muốn làm thế, hơn nữa còn cảm thấy có chút vui vẻ vì trả được thù “Vậy thì mười giờ nhé, tới đó anh sẽ qua phòng gọi em.” Hà Kim Minh vô cùng mừng rỡ.

“Được.” Trình Thư Nghỉ đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm, chỉ là cảm thấy chén cháo thơm ngon ban nãy ăn vào lại thấy có chỗ nào đó bất thường.

Ăn xong điểm tâm nhạt như nước ốc, Trình Thư Nghi cũng tạm biệt Hà Kim Minh đi vê phòng.

Sau khi nói với Manh Bảo chuyện mình sẽ ra biển, cô dặn dò cậu bé phải ngoan ngoãn ở trong phòng đợi mình trở về. Đến giờ hẹn, Hà Kim Minh đến gõ cửa phòng của Trình Thư Nghỉ. Cô vẫn rất lo lắng nên cứ luôn dặn đi dặn lại Manh Bảo, có hơi hối hận vì sự kích động của mình ban nãy.

Nhưng nhìn đến gương mặt tươi rói như hoa của Hà Kim Minh, cô lại không tiện nói ra câu từ chối với anh ta, chỉ có thể cùng người này ngồi thuyền ra biển.

“Thấy phong cảnh như nào?” Hà Kim Minh cố ý nhích lại gần Trình Thư Nghi, dường như là ghé sát bên tai cô nói chuyện.

Trình Thư Nghỉ vô cùng chán ghét hành động thân mật như vậy, cau mày kéo giãn khoảng cách với anh ta, nói: “Cũng được.”

“Phong cảnh cũng được, vậy còn anh thì sao?” Hà Kim Minh tiếp tục nhích lại gần Trình Thư Nghĩ.

“Ý anh là gì?” Trong mắt cô đã lộ ra vẻ không kiên nhắn.

“Thư Nghị, đồng ý làm bạn gái của anh được không?” Hà Kim Minh trực tiếp nói rõ, hơn nữa còn tiếp tục nhích người qua, gần như chỉ cần cúi đầu là có thể hôn được Trình Thư Nghi rồi.

Cảm nhận được hơi thở của Hà Kim Minh hầu như đều sắp phả vào mặt mình, cuối cùng cô không nhịn được nữa, duỗi tay tách ra khoảng cách giữa cả hai. Sau đó đi qua hai bước, nhìn Hà Kim Minh bằng biểu cảm lạnh băng.

“Hà Kim Minh, rốt cuộc Trình Thu Uyển đã cho anh lợi lộc gì mà lại khiến anh giúp đỡ cô ta như vậy?”

Vốn dĩ trong lòng Trình Thư Nghi vẫn luôn nghĩ đến Manh Bảo, cô rất tự trách vì hành vi nông nổi bỏ cậu lại một mình trên du thuyền. Bây giờ Hà Kim Minh lại có thái độ như vậy với mình, cô thật sự không có tâm trạng tiếp tục đóng kịch với anh ta được nữa. Thế nên cô dứt khoát vạch mặt nói thẳng ra luôn.