Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 798



Chương 798

Rõ ràng tên này nói đã từ bỏ kế hoạch của Trình Thu Uyển, thế nhưng anh ta vẫn cứ ba ngày hai bận gọi điện thoại của cô, thường xuyên hẹn cô ra ngoài với đủ loại lý do.

Hôm nay thì nhà hàng của người bạn này mới khai trương, được tặng phiếu ăn miễn phí không dùng thì uổng; ngày mai lại sinh nhật mẹ anh ta không biết tặng gì, muốn cô chọn quà giúp; ngày kia đi tham gia họp mặt bạn bè nhưng không tìm được bạn gái…

Nực cười, anh ta là người không tìm được bạn gái á?

Dần dà, Trình Thư Nghi cũng cảm thấy có vấn đề, cô thầm nghĩ có phải mình đã truyền đạt nhầm tín hiệu gì đó cho anh ta, khiến anh ta có chút hiểu lầm về mối quan hệ giữa họ hay không?

Sau đó Trình Thư Nghỉ kiên quyết không đi ra ngoài cùng Hà Kim Minh nữa, cô không có ý nghĩ dư thừa nào với anh ta, tốt hơn hết là đừng để anh ta hiểu lầm. Nhưng Hà Kim Minh vẫn miệt mài gọi điện thoại tới.

Rè rè.

Nghe điện thoại bên cạnh rung lên, Trình Thư Nghỉ mất kiên nhẫn quay đầu đi không để ý tới, đôi mày thanh tú nhíu chặt vào nhau.

Rè rè rè.

Sau khi yên tĩnh một lúc, điện thoại lại rung lên lân nữa Có thôi hay không! Trình Thư Nghỉ cầm lấy điện thoại: “Chẳng phải tôi đã nói với anh là không có thời gian sao? Không đi là không đi, anh nghe không hiểu à!”

“Sao vậy, sao lại cáu thế, tớ còn chưa nói chuyện gì mà, cậu không đi được à?”

Không ngờ đầu dây bên kia không phải Hà Kim Minh mà lại một giọng nữ quen thuộc, bạn thời đại học kiêm bạn thân của cô, Trương Bội.

“Xin lỗi Trương Bội, xin lỗi cậu.” Trình Thư Nghỉ vội xin lỗi: “Tớ không biết là cậu, tớ còn tưởng là… thật sự xin lỗi nhé.”

“Được rồi mà, tớ còn không biết cậu thế nào chắc? Yên tâm đi, tớ sẽ không để trong lòng đâu.” Trương Bội cười trêu ghẹo: “Nhưng không biết là thần tiên phương nào lại không có mắt như thế, chọc cho bạn học Thư Nghỉ ngày thường luôn hiền thục của chúng ta tức giận thế hả?”

“Một kẻ rất đáng ghét.” Trình Thư Nghỉ hờn dỗi: “Không nói đến anh ta nữa, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

“Lúc chúng ta học đại học có tham gia câu lạc bộ báo chí sinh viên, bây giờ các thành viên trong nhóm chúng ta muốn tổ chức họp mặt nên bảo tớ hỏi thử xem cậu có thời gian tới tham gia không?”

“Là thế à, tớ… Trình Thư Nghỉ hơi băn khoăn.

Lúc học đại học, ban đầu cô và các thành viên trong nhóm rất hòa thuận. Nhưng sau khi xảy ra chuyện Lâm Bảo Châu vu khống cô là gái bán thân, tất cả mọi người đều chỉ trỏ sau lưng cô, cũng không muốn qua lại gì với cô nữa. Còn cô cũng rút khỏi câu lạc bộ báo chí vì không chịu được ánh mắt khác thường của người khác.

Cho đến bây giờ, cô vẫn không quên được sự chế giễu, khinh thường trong mắt và trên mặt những bạn học kia. Đó là nỗi đau mà cô sẽ không bao giờ quên được.

“Trương Bội, cậu cũng biết quan hệ giữa tớ và bọn họ không tốt rồi đấy. Tớ sẽ không đi đâu, tớ không muốn gặp bọn họ lắm.”

“Trời ơi, không sao đâu mà. Bây giờ mọi người đều biết năm đó.

cậu bị oan, bọn họ đều muốn gặp mặt xin lỗi cậu, cậu đến tham gia đi nha. Cho dù cậu không muốn gặp mặt bọn họ, vậy tớ thì sao? Chẳng lẽ ngay cả tớ cậu cũng không muốn gặp à? Cậu nói xem, đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi!”

Trong giọng điệu nũng nịu của Trương Bội mang theo vẻ oán trách. Làm bạn nhiều năm, Trình Thư Nghi thật sự không từ chối được.