Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 852



Chương 852

Vừa bước ra khỏi phòng thăm nuôi, Trình Thu Uyển có mơ cũng không ngờ sẽ tình cờ nhìn thấy Cố Mặc Ngôn. Sao lại trùng hợp như thế? Hai người họ thế mà lại chạy tới thăm Cố Thành Vũ trong cùng một ngày.

Cô ta vội vàng đẩy bánh xe núp vào cầu thang kế bên, trái tim Trình Thu Uyển như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nghĩ thầm trong lòng cũng may phản xạ của mình nhanh, Cố Mặc Ngôn không nhìn thấy mình Trình Thu Uyển vỗ ngực thở phào, sau đó cẩn thận ló đầu ra quan sát nơi Cố Mặc Ngôn đang ngồi. Sau khi tận mắt nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng dậy, bước vào phòng thăm nuôi, cô ta mới bước ra khỏi chỗ núp rồi nhanh chóng rời đi như bị ma đuổi.

Tận đến khi ra tới cổng nhà giam, Trình Thu Uyển mới yên tâm hít thở không khí nãy giờ bản thân vẫn luôn kìm nén trong họng ra Đúng là hù chết cô ta mà, lỡ bị Cố Mặc Ngôn phát hiện thì nguy 1o.

Tài xế đậu ở một nơi cách đó khá xa, vừa thấy Trình Thu Uyển ra ngoài, ông ta vội vàng bước tới đẩy xe lăn giúp cô ta.

“Nhẹ tay nhẹ chân chút coil” Trình Thu Uyển trợn trừng mắt mắng, lúc nãy trong lúc đẩy xe lăn lên xe, tài xế bất cẩn bị vấp một chút.

“Xin lỗi cô Trình, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Tài xế sợ sệt đáp lại nhưng thật ra trong lòng đã sớm mảng to một trận rồi.

Mẹ kiếp, nếu không phải cần tiền nuôi gia đình sống qua ngày, ai mà muốn làm chỗ trút giận cho cô ta chứ. Trước giờ ông ta chưa từng gặp người chủ nào khó phục vụ như vầy hết.

Sau một hồi vất vả điều chỉnh để Trình Thu Uyển ngồi được thoải mái thì trên trán tài xế cũng đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Ông ta vội trở lại ghế lái, ngồi xuống “Gô Trình, chúng ta… giờ cô về nhà hay sao ạ?” Tài xế suýt cắn trúng lưỡi, tí nữa là nói sai rồi.

Đến tận bây giờ trong đầu ông ta vẫn nhớ như in câu nói cay nghiệt của Trình Thu Uyển lúc trước: ‘Ai ở với ông mà chúng ta, ông cũng xứng h: “Không, tới bệnh viện.”

Trình Thu Uyển nói địa chỉ của bệnh viện, tài xế cũng không dám hỏi nhiều, sau khi ứng tiếng tỏ ý đã biết thì lập tức khởi động xe, giữ tốc độ vừa phải chạy về phía trước.

Ông ta đã nghe không ít câu mảng chửi mới nằm được tốc độ mà theo lời Trình Thu Uyển nói là xem như “vững vàng”.

Phía bên này, Cố Mặc Ngôn đã gặp được Cố Thành Vũ.

Vừa mới chạm mặt Trình Thu Uyển, giờ lại nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ cảm thấy ngực mình ngày càng nặng nề và buồn bực hơn rồi.

“Mày vẫn còn mặt mũi tới gặp tao hả!”

Trong lòng Cố Mặc Ngôn thấy hơi khó chịu, nhưng không phải bởi vì giọng điệu gay gắt của Cố Thành Vũ.

Phía đối diện, Cố Thành Vũ mặc một thân đồ tù, mới mấy ngày không gặp mà đã gầy đi trông thấy, gương mặt trở nên vàng vọt, chẳng còn sáng sủa, phấn chấn như lúc trước; tóc tai cũng lộn xôn, đổ dầu nhơ nhớp, vừa nhìn đã biết lâu rồi chưa gội.

Dáng vẻ chẳng khác nào tên ăn mày của Cố Thành Vũ lúc này thật sự đối lập hoàn toàn với lúc trước. Dù sao cũng là anh trai của mình nên trong thân tâm Cố Mặc Ngôn vẫn cảm thấy hơi không đành lòng, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.

Ông ta đã làm ra nhiều chuyện không có tình người như vậy, đây là trừng phạt mà ông ta xứng đáng nhận được.

Nhìn thấy sự thương hại và đồng tình trong mắt Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ càng thêm tức giận. Cả đời này thứ ông ta không muốn thấy nhất chính là ánh mắt thương hại của Cố Mặc Ngôn, anh dựa vào đâu mà dám nhìn ông ta như vậy chứ!

“Cố Mặc Ngôn, không hiểm độc thì chẳng phải trượng phu, xem ra tao vẫn chưa ác bằng mày. Không ngờ ngay cả anh ruột mà mày cũng có thể nhẫn tâm tự tay tống vào tù, thật khiến tao thấy mặc cảm đó.”