Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 859



Chương 859

Sau cơn tức giận, ông cụ Cố lại nghĩ đến vấn đề đứa con: “Vậy đứa bé trong bụng Thư Nghỉ thế nào rồi? Đã sinh ra chưa?”

Ông cụ Cố chỉ biết năm đó Tô Thư Nghỉ ly hôn với Cố Mặc Ngôn xong thì ra nước ngoài, bởi khi đó ông tưởng đứa trẻ cô đang mang thai không phải của Cố Mặc Ngôn nên về sau cũng không nghe ngóng nhiều về đứa bé đó.

Nghe ông cụ Cố hỏi như vậy, Cố Mặc Ngôn cúi đầu im lặng hồi lâu, trên mặt hiện lên nét buồn rầu khó giấu.

Nếu đứa bé được sinh ra thì có lẽ anh và Tô Thư Nghi cũng không đi đến bước đường như ngày hôm nay.

Cho đến bây giờ, mặc dù Cố Mặc Ngôn đã biết chuyện Tô Thư Nghỉ bị làm nhục năm đó là giả, nhưng anh không biết sau này cô suýt chút nữa đã bị buộc phải phá bỏ đứa bé.

Chuyện sảy thai là do Trình Thu Uyển ra lệnh cho Dương Tùng Đức làm, cô ta giấu không nói cho ai, Cố Thành Vũ cũng không biết, vậy nên Cố Mặc Ngôn vẫn cho rằng Tô Thư Nghỉ vì hận mình nên mới bỏ đứa bé.

Anh không biết rằng điều Tô Thư Nghi hận anh nhất là tưởng rằng anh muốn giết đứa bé này.

“Rốt cuộc thế nào rồi?” Nhìn Cố Mặc Ngôn thế này, trong lòng ông cụ Cố có dự cảm không lành, nhưng ông lại không muốn nghĩ theo hướng đó, chỉ có thể chờ đợi nghe được câu trả lời phủ định từ Cố Mặc Ngôn.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, Cố Mặc Ngôn khó khăn lên tiếng “Năm xưa cháu khuyên Thư Nghi bỏ đứa bé trong bụng đi mấy lần, nhưng cô ấy đều không đồng ý. Cứ vậy sau vài lần vật lộn thì không giữ được đứa bé trong bụng cô ấy nữa, sau đó… sau đó thì sảy thai”

Nghe được câu trả lời trong dự đoán, ông cụ Cố nhất thời không đứng vững, Cố Mặc Ngôn thấy vậy vội đỡ ông ngồi xuống sofa.

“Tạo nghiệp, thằng súc vật!” Nhận ra chắt trai mà mình mong đợi nhiều năm cứ vậy bị Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ gián tiếp hại chết, ông cụ Cố cực kỳ đau lòng, liên tục chửi rủa Cố Thành Vũ.

“Ông nội, ông cũng đừng quá đau lòng.” Lại nói đến chuyện này, mắt Cố Mặc Ngôn cũng hơi ươn ướt, nhưng anh vẫn cố nén đau lòng an ủi ông cụ.

“Trước đây là ông hiểu lầm cháu.” Ông cụ Cố nhìn Cố Mặc Ngôn với vẻ áy náy: “Thằng bất hiếu kia làm ra chuyện này, cháu tống nó vào tù cũng là điều dễ hiểu.”

Cố Mặc Ngôn nhìn vào mắt ông cụ Cố, nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu thừa nhận sở dĩ cháu tố cáo việc Cố Thành Vũ nhận hối lộ là để trả thù cho Thư Nghỉ và con của cháu, nhưng cháu cũng không vô cớ vu khống anh ta.”

Nói xong Cố Mặc Ngôn quay người lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo bàn phía sau ra, đưa cho ông cụ Cố bằng hai tay.

“Ông nội, đây là những chuyện vi phạm pháp luật mà Cố Thành Vũ đã làm trong nhiều năm qua, ông đọc qua là sẽ hiểu ngay, cháu không hề vu oan cho anh ta.”

Ông cụ Cố nhận lấy tài liệu Cố Mặc Ngôn đưa, lật xem một cách tỉ mỉ.

Sau khi đọc xong, ông cụ Cố chỉ cảm thấy đau lòng nhức óc, chẳng còn sức để mà giận. Cưỡng chế phá dỡ, bán thuốc giả, tham lam sử dụng phụ gia thực phẩm kém chất lượng có hại cho cơ thể con người… Hoá ra bao nhiêu năm qua Cố Thành Vũ đã làm nhiều chuyện táng tận lương tâm thế này sau lưng ông.

“Thôi bỏ đi, rơi vào kết cục như ngày hôm nay là nó gieo gió gặt bão, để nó ở tù cho nhớ lâu đi.” Ông cụ Cố đau lòng nói.

Tục ngữ có câu nuôi mà không dạy là lỗi của ba, ba mẹ của hai anh em này đều chết sớm, Cố Thành Vũ làm như vậy là bởi ông quản lý không nghiêm.