Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 869



Chương 869

“Chuyện này hả?” Giọng nói của Hà Kim Minh nghe có hơi do dự.

“Anh yên tâm. Cuộc phỏng vấn của tạp chí bọn tôi tuyệt đối sẽ không xâm phạm đời sống riêng tư của anh. Hơn nữa chắc chắn sẽ có trợ lực cho sức ảnh hưởng của anh trong ngành.”

Trình Thư Nghỉ nói rất chân thành, muốn cố gắng hết sức tranh giành một phen. Nếu đã đồng ý sắp xếp cuộc phỏng vấn lần này thì cô cũng không muốn để mọi người phải thất vọng, uổng công vui mừng một trận.

“Xi!” Hà Kim Minh bị giọng nói nghiêm túc của cô chọc cho phì cười: ‘Được rồi, tôi đồng ý nhận phỏng vấn của tạp chí các em.

Nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Giọng nói của Trình Thư Nghỉ nghe rất vội vàng, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười. Xem ra cũng không phải là không có cơ hội.

“Điều kiện là tôi muốn em phỏng vấn tôi.”

Ở đầu bên kia điện thoại, Hà Kim Minh cười khá gian xảo: “Tôi chỉ tin em thôi. Nếu người phỏng vấn là người khác thì tôi sẽ không có cảm giác an toàn. Thế nên tôi chỉ chấp nhận để em phỏng vấn tôi.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thư Nghỉ thật sự muốn trợn trắng mắt. Cô cũng không phải vừa mới quen anh ta ngày đầu tiên. Không có cảm giác an toàn á? Lời như vậy sao anh ta nói ra được thế?

*Tôi sẽ dặn dò kỹ đồng nghiệp phỏng vấn anh. Anh yên tâm đi Bọn họ sẽ không bao giờ hỏi các vấn đề sắc bén gì đâu. Như vậy có được không?” Trình Thư Nghi cẩn thận đề nghị.

Mặc dù không muốn đối mặt nhưng cô cũng không phải không biết gì về tâm tư của Hà Kim Minh đối với mình. Cô không thích Hà Kim Minh nên khoảng cách thân mật nhất giữa cô và anh ta cũng chỉ có thể là bạn. Thế nên đối với cô mà nói thì đáp ứng điều kiện như vậy đúng là khá khó xử.

“Thư Nghị, tôi bảo là tôi chỉ nhận phỏng vấn của em thôi.” Giọng nói của Hà Kim Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh ta đã thể hiện nhiều như vậy rồi mà cô vẫn không hiểu tấm lòng của anh ta sao?

Thấy Hà Kim Minh kiên quyết muốn như thế, lại nghĩ tới sự vui vẻ và kích động cười rộ lên của mọi người khi nghe nói có thể phỏng vấn Hà Kim Minh, Trình Thư Nghỉ hơi do dự rồi cuối cùng vẫn đồng ý.

“Vậy cũng được.”

Sau khi hẹn trước thời gian và địa điểm phỏng vấn với Hà Kim Minh xong, Trình Thư Nghi cúp điện thoại.

Hà Kim Minh đồng ý nhận cuộc phỏng vấn của bọn họ, đáng ra tâm trạng cô phải vui mới phải. Nhưng Trình Thư Nghỉ lại cảm thấy trong lòng có một sự buồn phiền vô hình.

Cô lắc đầu một cái không để mình suy nghĩ nhiều nữa rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Sau khi đi ra khỏi ngục giam, Trình Thu Uyển ra lệnh cho tài xế lái xe tới một chỗ, là bệnh viện nơi Tô Ninh Kiều nằm. Lúc này cô ta đang ở trong phòng bệnh của Tô Ninh Kiều.

*Thu Uyển, cháu có khát không? Có muốn uống nước không?

Hay là cháu đói? Bây giờ chúng ta về nhà nhé, dì Tô nấu cơm cho cháu ăn nha?”

Thấy Trình Thu Uyển đến, rõ ràng là Tô Ninh Kiều kích động đến nỗi không biết phải làm sao. Trong chốc lát, tay chân bà luống cuống không biết nên làm gì.

Thấy khuôn mặt Tô Ninh Kiều vì cười mà lộ rõ nếp nhăn, từ đáy.

lòng Trình Thu Uyển dâng trào cảm giác gai mắt. Cô ta muốn xoay người rời đi ngay lập tức. Nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, cô ta lại không thể không nhịn cảm giác kích động này xuống rồi đứng tại chỗ chờ đợi.

“Cháu không đói bụng, rót cho cháu cốc nước là được rồi.” Trình Thu Uyển liếc mắt nhìn về nơi khác rồi nói.