Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 876



Chương 876

“Sao nào? Bình thường trông tôi không giống luật sư à?” Hà Kim Minh cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc khiến Trình Thư Nghỉ bật cười.

Nhìn nụ cười của người đối diện, Hà Kim Minh cảm thấy trái tim của mình càng thêm mềm nhũn: ‘Vì vậy, để kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vì công việc, tôi có một món quà muốn tặng cho tổng biên tập Trình.”

Nói xong, Hà Kim Minh giơ tay và búng một cái. Thấy vậy, nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa lập tức xoay người lấy một bó hoa từ bên dưới xe đẩy thức ăn rồi đi tới trước mặt bọn họ.

“Cô Trình, đây là hoa mà anh Hà tặng cô.” Nhân viên phục vụ hơi cúi người và đặt bó hoa vào trong tay Trình Thư Nghi.

Nhìn bó hoa hồng đỏ thắm trong tay, Trình Thư Nghỉ hơi bối rối rồi nhìn về phía Hà Kim Minh. Cô không biết hành động này của anh ta có mục đích gì, hơn nữa tại sao lại tặng cho mình hoa hồng đỏ?

Giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, Hà Kim Minh lấy một hộp quà từ trong lồng ngực và mở ra. Hóa ra là một sợi dây chuyền kim cương. Dưới ngọn đèn và ánh nến, sự đẹp đẽ của nó càng thêm nổi bật một cách đặc biệt.

Đẩy sợi dây chuyền đến trước mặt Trình Thư Nghi, Hà Kim Minh mỉm cười hòa nhã và nói: “Lúc lựa chọn, tôi cảm thấy kiểu dáng này rất thích hợp với em. Không biết em có thích nó không?”

“Đây chỉ là một buổi phỏng vấn bình thường thôi, hơn nữa cũng chẳng phải chúng ta không hề quen biết nhau. Anh không cần khách sáo như vậy đâu.” Trình Thư Nghỉ đẩy sợi dây chuyền về phía anh ta: “Món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận nó được.”

“Có thể đối với em, đây chỉ là một cuộc phỏng vấn bình thường, nhưng đối với tôi thì nó lại có ý nghĩa khác.” Hà Kim Minh vừa nói vừa nhìn Trình Thư Nghỉ chăm chú, ánh mắt bộc lộ tình ý rõ ràng “Ý anh là gì?” Sắc mặt Trình Thư Nghỉ hơi lạnh lùng. Hà Kim Minh tuyệt đối sẽ không vô cớ tặng cô một món quà đắt giá đến vậy.

“Thư Nghi, em vẫn chưa hiểu sao?” Khuôn mặt Hà Kim Minh lộ vẻ nghiêm túc mà Trình Thư Nghỉ chưa từng nhìn thấy trước đây. Vì sự nghiêm túc này nên Trình Thư Nghỉ càng thêm luống cuống.

“Hiểu cái gì chứ?” Cô hy vọng đó không phải là điều mà mình đang phán đoán.

“Tấm lòng của tôi dành cho em.” Hà Kim Minh nói: “Thư Nghị, tôi thích em.”

Nghe Hà Kim Minh nói rõ ràng, trái tim của Trình Thư Nghỉ lỡ mất nửa nhịp. Cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Cúi đầu suy tư suốt một lúc lâu, Trình Thư Nghỉ mới hỏi: ‘Không phải anh đã nói rằng sẽ không nghe theo lời Trình Thu Uyển mà theo đuổi tôi nữa sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“Em yên tâm đi! Nếu tôi đã hứa là không cùng Trình Thu Uyển trêu chọc em nữa thì tôi nhất định sẽ làm được.” Sắc mặt Hà Kim Minh nghiêm túc: “Thư Nghị, lần này không phải là tôi đang giúp Trình Thu Uyển đối phó eml Tôi thật sự muốn theo đuổi em.”

Nghe Hà Kim Minh nói vậy, Trình Thư Nghỉ ngây ngẩn cả người và không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào.

“Gô Trình, anh Hà! Thức ăn của hai vị đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi hai vị có muốn dọn lên ngay bây giờ không?” Trong khi Trình Thư Nghỉ đang lúng túng và không biết làm sao thì nhân viên phục vụ lại tiến lên dò hỏi đúng lúc.

“Được! Bây giờ dọn lên đi.” Trình Thư Nghỉ vội vàng đồng ý với câu nói của nhân viên phục vụ như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Sau khi nhân viên phục vụ gật đầu và rời đi, Trình Thư Nghỉ ngoảnh lại nhìn Hà Kim Minh và nói: “Chúng ta hãy nói về chuyện này sau đi. Anh đã đồng ý là hôm nay tới đây để tôi phỏng vấn anh rồi mà. Bây giờ thức ăn cũng đã sẵn sàng, chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi.”