Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 881



Chương 881

Cậu bé tuy nhỏ nhưng lại rất lanh lợi, đã biết ý nghĩa của tặng hoa hồng là gì từ lâu, chẳng lẽ bây giờ có người đang theo đuổi mommy của cậu bé sao? Nếu là thế thật, vậy daddy phải làm sao đây?

“Nhóc con này” Trình Thư Nghi bất đắc dĩ cười gỗ nhẹ lên trán Manh Bảo, tiện tay đặt hoa lên cái bàn bên cạnh, không định trả lời câu hỏi này.

Nói chuyện về mấy vấn đề này với con trai khiến trong lòng cô thấy hơi bối “Oa, hôm nay dì nấu gì mà thơm thế, chúng ta mau đi rửa tay ăn cơm thôi.” Trình Thư Nghỉ đổi đề tài, kéo tay Manh Bảo đi về phía bàn ăn.

Nhưng Manh Bảo đâu có dễ dàng bị đánh trống lảng như vậy, ôm lấy cánh tay Trình Thư Nghi, vẻ mặt Manh Bảo căng thẳng nói: “Mommy, mẹ nói cho Manh Bảo biết đi, rốt cuộc là ai tặng hoa này cho mẹ vậy?”

“Hoa gì cơ?” Mới vừa bận việc trong phòng làm việc xong đi ra, Trình Nam Quyền đang đi xuống tầng nghe thấy Manh Bảo nói vậy thì thuận miệng hỏi.

Buông cánh tay Trình Thư Nghỉ ra, Manh Bảo xoay người cầm lấy hoa trên bàn.

Bó hoa to lập tức che khuất mặt cậu bé, giọng nói hưng phấn xen lẫn hỗn loạn căng thẳng vang lên từ sau bó hoa: “Cậu ơi, cậu nhìn đi, có người tặng hoa hồng cho mẹ-”

Bước chân nhanh hơn, Trình Nam Quyền nhìn hoa hồng đỏ tươi trước mặt, trong ánh mắt có vui sướng cũng có lo lắng.

Vui sướng là vì cuối cùng Trình Thư Nghỉ cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tình cảm cá nhân của mình sau bao nhiêu năm, tình nguyện nhận hoa của người khác, chứng minh đây là dấu hiệu tốt; lo lắng là cô sẽ gặp người xấu, sẽ lại lần nữa chịu tổn thương.

“Thư Nghị, ai tặng hoa này thế?” Trình Nam Quyền cười hỏi câu hỏi giống Manh Bảo.

Trình Thư Nghi cười khổ lắc đầu, giải thích: “Không từ chối được mới đành phải nhận, anh, anh đừng nghĩ nhiều.”

Nói thì nói thế, nhưng đây là lần đầu tiên Trình Nam Quyền thấy Trình Thư Nghỉ mang hoa về nhà sau bấy nhiêu năm, anh ta lại còn là người luôn quan tâm đ ến chuyện lớn của đời người của em gái, sao anh ta có thể không nghĩ nhiều được?

Đi đến trước mặt Trình Thư Nghi, Trình Nam Quyền sâu sắc dặn dò cô: “Thư Nghi, nếu thật sự gặp được người em thích thì đừng có kiêng dè gì cả, phải nắm chặt được hạnh phúc của bản thân, anh ủng hộ em.”

“Ừm” Trình Thư Nghỉ bất đắc dĩ, cảm động gật đầu: “Em biết rồi anh”

“Vậy người tặng hoa này thật sự không có khả năng sao?” Trình Nam Quyền dò hỏi: “Có thể nói cho anh biết là ai không? Anh phải canh cửa cho em gái anh.”

Nghe thấy Trình Nam Quyền hỏi vậy, Trình Thư Nghi bất lực cười “Anh, em đồng ý với anh, nếu thật sự gặp được một người không tệ, em sẽ thử hẹn hò. Nhưng mà.

Nhìn về phía hoa trong tay Manh Bảo, Trình Thư Nghi lắc đầu: “Em với người này thật sự không thể, vậy nên không cần giới thiệu cho anh biết đâu.”

Nói thế nghĩa là không thích người tặng hoa, trong lòng Trình Nam Quyền hơi thất vọng, nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm khẽ cười: “Nếu không được thì chúng ta đừng nói chuyện này nữa, đi ăn cơm đi.”

Tuy anh ta vẫn luôn hy vọng Trình Thư Nghi có thể mau chóng gặp được một người đàn ông mới tốt hơn, quên đi những chuyện không vui lúc trước khi ở bên Cố Mặc Ngôn, một lần nữa có được hạnh phúc thuộc về mình. Nhưng chuyện như này, dù sao cũng không vội được, quan trọng nhất là cô phải thích mới tốt.

Trả lời “được”, trong lòng Trình Thư Nghi đây cảm động và may mắn.

©ô có thể đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng Trình Nam Quyền, nhưng Trình Nam Quyền chưa bao giờ ép cô nói những chuyện cô không muốn nói, làm những gì cô không muốn làm.