Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 883



Chương 883

“Tôi không mời đã tự đến, không quấy rầy hai người chứ?” Hà Kim Minh cười trả lời, Trình Thư Nghi đứng bên cạnh anh ta lại không nói gì.

“Sao có thể được?” Trình Thu Uyển cười nói: “Người đang trong thời gian yêu đương mặn nồng lúc nào cũng muốn ở bên nhau, tôi có thể hiểu tâm trạng ấy mà, nhưng tôi lại không biết ý, chiếm mất thời gian hai người ở chung.”

Hà Kim Minh chỉ cười trước lý do thoái thác này của Trình Thu Uyển, không tỏ ý kiến gì, Trình Thư Nghỉ lại càng không tiếp lời Mục đích hôm nay cô đến đây với Hà Kim Minh, không phải là khiến Trình Thu Uyển hiểu nhầm như vậy sao?

Nhìn thấy Trình Thư Nghỉ không nói câu nào, Trình Thu Uyển tự cho là cô “thừa nhận” lời cô ta nói, thoáng chốc trong lòng cô ta càng thêm đắc ý, cảm thấy cô hoàn toàn bị cô ta chơi đùa trong lòng bàn tay.

“Được rồi, kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào đi.” Trình Thu Uyển nói rồi điều khiển xe lăn xoay người đi vào trong nhà hát kịch, hai người Trình Thư Nghỉ và Hà Kim Minh nhấc chân đi theo Sau cô ta.

Ngay khi ba người chuẩn bị đi đến trước cửa, không biết một người đàn ông chạy từ đâu ra, điên cuồng cầm dao đâm về phía Trình Thư Nghi.

*Thư Nghi!” Thấy hình ảnh như vậy, phản ứng đầu tiên của Hà Kim Minh là tiến lên ôm lấy Trình Thư Nghi, dùng lưng của mình để chắn dao thay cô.

“AI” Người xung quanh đều bị khung cảnh này dọa sợ, thoáng cái xung quanh vang lên tiếng thét chói tai: “Trời ạ, xảy ra chuyện gì thế?” “Báo cảnh sát!” “Chạy mau!”

Nhìn thấy ám sát sai mục tiêu, biểu cảm người đàn ông kia hoảng loạn, nhân lúc hỗn loạn buông dao ra bỏ chạy. Mầy người xung quanh đều bị sự hung ác vừa nãy của gã ta doạ sợ, làm gì có ai dám cản gã ta? Cứ thế trơ mắt nhìn gã ta biến mất trong †ầm mắt.

Cảm nhận được đầu Hà Kim Minh yếu ớt gục lên trên bả vai mình, cơ thể cũng đang dần dần trượt xuống, Trình Thư Nghỉ lập tức hoảng sợ, sao mọi chuyện lại thành thế này?

“Hà Kim Minh anh không sao chứ?” Vội vàng xoay người, Trình Thư Nghi cẩn thận đỡ Hà Kim Minh.

Theo lực trượt xuống của Hà Kim Minh, cô run rẩy đỡ anh ta xuống mặt đất khá vững vàng, để đầu của anh ta tựa lên vai mình.

Nhìn thấy dao cảm sau lưng Hà Kim Minh, máu còn đang liên tục chảy ra từ miệng vết thương, trong ánh mắt Trình Thư Nghỉ đầy sợ hãi. Trời cao phù hộ, Hà Kim Minh nhất định phải bình an, nếu không cả đời này cô sẽ thấy áy náy bất an.

“Thư Nghị, tôi…” Trên trán Hà Kim Minh đổ mồ hôi lạnh, muốn lên tiếng an ủi Trình Thư Nghi, bảo cô đừng lo lắng sợ hãi.

Nhưng vừa mở miệng anh ta đã cảm nhận được cơn đau dồn dập ập đến, khiến anh ta chỉ có thể cản chặt răng để giảm bớt cơn đau.

“Anh đừng nói gì cả, tôi gọi 115 ngay đây, anh sẽ không sao đâu.”

Nói rồi Trình Thư Nghỉ lấy điện thoại trong túi ra, đôi tay run rẩy gọi điện Sau khi đọc địa chỉ của mình với nhân viên cứu hộ của bệnh viện, Trình Thư Nghi căng thẳng nhìn hơi thở Hà Kim Minh yếu ớt: “Hà Kim Minh, anh kiên trì lên, xe cứu thương sắp đến rồi, anh nhất định phải kiên trì, anh không thể xảy ra chuyện được, nếu không tôi…

Nói đến đây, Trình Thư Nghỉ đã rơi nước mắt.

“Nếu không em sẽ thế nào?” Hà Kim Minh rất muốn hỏi cô những lời này. Từ khi quen biết Trình Thư Nghi đến giờ, đây là lần đầu anh ta thấy bộ dạng cô lo lắng cho anh ta như vậy.

Cơn đau trên cơ thể truyền đến khiến anh ta không còn sức lực nói chuyện, nhưng trong lòng lại vô thức thấy ngọt ngào. Cô lo lắng cho mình như vậy, có phải đã chứng minh trong lòng cô cũng có chỗ cho mình không?