Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 904



Chương 904

Nhưng câu cô vừa thét lên rõ ràng vẫn có chút tác dụng, Trình Thư Nghi nghe thấy tiếng bước chân hơi ngừng lại, không lại gần mình nữa.

Trình Thư Nghi căng thẳng nuốt nước bọt, nơm nớp lo sợ nói “Rốt.. rốt cuộc anh là ai, tại sao lại muốn bắt cóc tôi?”

Người đàn ông đang đứng trước mặt cô không đáp lời, ánh mắt anh ta phức tạp nhìn Trình Thư Nghi ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chăm cô hồi lâu rồi mới bước tiếp về phía cô.

Nghe tiếng bước chân của người đàn ông tiếp tục vang lên, Trình Thư Nghi lập tức luống cuống tay chân, lùi về phía sau: “Anh đừng qua đây! Rốt cuộc anh muốn làm gì!? AI”

Trình Thư Nghi cảm nhận được rất rõ ràng, người đàn ông cúi người xuống, thậm chí hơi thở mỏng manh còn phả lên cổ cô.

Sau đó cô lập tức được người ta bế lên, đặt lên sô pha ở cạnh đó.

Chẳng lẽ người này thật sự muốn làm chuyện gì không tốt với mình? Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Thư Nghi bỗng thấy tuyệt vọng, không được, tuyệt đối không được!

Trình Thư Nghi sợ hãi bất an, nép vào một góc sô pha, hai cánh tay bị trói chặt cũng vung vẩy trước người, nhưng người đàn ông trước mặt lại không hành động bước tiếp theo.

Cô có thể cảm nhận được anh ta đang đứng trước mặt mình, không biết tại sao khi anh ta không làm gì nữa, Trình Thư Nghi lại càng hoảng loạn Lúc này cô cảm thấy mình như một con thỏ bị nhốt trong lồng sắt, có giấy dụa bao nhiêu cũng chẳng có ích gì, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Trong nỗi sợ hãi, Trình Thư Nghi cũng không nói gì nữa, cô chỉ cản chặt lấy môi mình, yên lặng giẳng co với người đàn ông Nhưng một lát sau, trên má cô lại truyền đến cảm giác ấm áp, anh ta đang sờ mặt cô!

Bàn tay người đàn ông nhẹ như lông vũ, khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngón cái và ngón trỏ nhéo căm cô theo thói quen, đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại trên nền đen Khi đối mặt với thứ mình không biết, con người ta sẽ vô thức cảm thấy sợ hãi, Trình Thư Nghi gần như muốn khảm mình vào sô pha, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của người đàn ông.

“Rốt cuộc anh là ai? Là Trình Thu Uyển phái anh tới hay Cố Thành Vũ phái anh tới?” Trình Thư Nghi hỏi một cách không chắc chắn, trừ hai người này, cô thật sự không nghĩ ra mình còn đắc tội ai khác.

Bàn tay đang vuốt ve mặt cô bỗng ngừng lại, Trình Thư Nghi có thể cảm nhận rõ ràng rằng ngón tay anh ta bỗng cứng đờ, nhưng người đàn ông vẫn không trả lời câu hỏi của cô.

Trong căn phòng, giọng Trình Thư Nghĩ trở nên thật trống trải và đột ngột, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác lo lắng và bất an kỳ lạ. Cô bỗng hất đầu thật mạnh, gạt bàn tay người đàn ông vẫn luôn dán trên mặt mình.

Không biết Trình Thư Nghi lấy đâu ra dũng khí, cô bỗng hướng về phía trước, phá vỡ khoảng cách ngày càng gần giữa mình và người đàn ông: “Anh tránh ra, đừng có động vào tôi!”

Làn da cô chạm vào áo sơ mi của người đàn ông, Trình Thư Nghi lại vô tình phát hiện ra chất vải rất tốt, theo hiểu biết của cô về đồ nam thì có lẽ là đồ may mặc cao cấp, giá cả không thấp được.

Nếu là người Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ tìm tới thì chắc là sẽ không mặc quần áo xịn như này, vậy rốt cuộc anh ta là ai?

Trình Thư Nghi còn đang liều mạng suy đoán thân phận của người đàn ông trong đầu thì bỗng bị đẩy ngã lên sô pha, cảm giác tồn tại mạnh mẽ của người đàn ông khiến trái tim cô nhảy.

lên tận họng Dường như Trình Thư Nghi đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra, trong lòng cô sợ hãi cực kỳ, cô vừa giấy giụa vừa mắng: “Anh buông tôi ra! Cái đồ khốn nạn này, dậy…”

Cô còn chưa dứt lời đã bị một đôi môi mềm mại chặn lại, cơ thể nặng nề của người đàn ông chèn ép cơ thể đang giãy dụa của cô, một bàn tay nâng gáy cô, tay còn lại cố định cằm cô.