Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 906



Chương 906

Cố Mặc Ngôn lấy ngón cái lau đi vệt máu trên khóe môi mình, gỡ mảnh vải đen trên mặt Trình Thư Nghi xuống.

Ánh sáng bỗng nhiên đập vào mắt, Trình Thư Nghi nhằm mắt lại theo bản năng. Thấy vậy, đáy mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ áy náy và đau lòng, anh vội lấy tay che mắt cô lại.

Thích ứng được rồi, Trình Thư Nghi gạt tay Cố Mặc Ngôn ra, thấy quả nhiên là khuôn mặt mình nghĩ đến, Trình Thư Nghi lập tức bực bội, hai tay ra sức giấy giụa: “Anh buông tôi ra!”

Một tay Cố Mặc Ngôn cố định cổ tay Trình Thư Nghi thật chặt trước người mình, tuy đã cố tình nhắc nhở mấy người kia lấy vải nhung làm dây trói, nhưng anh vẫn sợ làm tổn thương cô.

Trình Thư Nghi không giấy giụa được lại càng tức giận hơn: “Cố.

Mặc Ngôn, anh cởi dây ra mau! Đồ khốn nạn, rốt cuộc anh bắt cóc tôi đến đây là muốn làm gì!”

“Anh chỉ muốn nói chuyện hẳn hoi với em thôi.’ Không để ý đến lời mắng mỏ tức giận của Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng và tình cảm: “Thư Nghi, anh nhớ em lắm”

*Có ai nhớ người ta như anh không?” Trình Thư Nghi phẫn nộ nhìn anh: “Anh làm vậy là phạm pháp anh có biết không? Nếu anh không buông tôi ra, có tin lúc ra khỏi đây tôi sẽ tố cáo anh tội bắt cóc không!”

“Thế thì anh sẽ ở đây với em cả đời, không cho em cơ hội ra ngoài.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc nói một câu không biết thật hay giả.

“Anh dám à!” Thấy ánh mắt nghiêm túc của Cố Mặc Ngôn, Trình Thư Nghi thấy trong lòng hơi hoảng hốt.

“Anh dám.” Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào đôi mắt cô, dịu dàng nói: “Nhưng anh không nỡ.”

“Cố Mặc Ngôn anh… Trình Thư Nghi cảm giác như bị người ta chơi xỏ, tự dưng không biết phải trả lời câu anh nói như nào.

Thấy Trình Thư Nghi bị nghẹn họng, Cố Mặc Ngôn thấp giọng bật cười một tiếng trêu chọc cô: “Thư Nghi, vừa nãy anh chỉ đùa với em thôi.”

“Tôi chẳng có tâm trạng đùa với anh, anh mau cởi trói ra cho tôi!”

Thấy Cố Mặc Ngôn đang cười, Trình Thư Nghi cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Vô duyên vô cớ bị chồng cũ bắt cóc, ông trời đang đùa cô đấy à?

*Bỏ em ra em sẽ chạy mất.” Cố Mặc Ngôn nói, giọng điệu vừa bất lực vừa đau thương: “Thư Nghĩ, bao lâu rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau? Em yên tâm, anh chỉ muốn nói chuyện với em một lát thôi, lát nữa anh sẽ bảo Dương Tùng Đức đưa em về.”

Thấy Cố Mặc Ngôn cố chấp không chịu thả mình đi, Trình Thư Nghi giận dữ quay đầu sang một bên, không nhìn anh nữa Đây có còn là Cố Mặc Ngôn mà cô biết không? Lại còn làm cả chuyện bắt cóc!

Cố Mặc Ngôn dịu dàng đưa tay vỗ về khuôn mặt Trình Thư Nghi, anh đau lòng nói: “Thư Nghi, bao nhiêu năm không gặp rồi, chẳng lẽ trong lòng em không nhớ anh chút nào ư?”

Trình Thư Nghi bị câu nói này gợi lên nỗi niềm chua xót trong lòng, cô bỗng nhớ tới khi mình sinh Manh Bảo.

Vì vị trí của cái thai không đúng nên lúc sinh cô đã chịu không ít cực khổ, lúc đau đến tưởng không kiên trì nổi, cô có nhớ không?

Có nhớ đến chồng mình không?

Trình Thư Nghi cố kìm nén nước mắt, cắn chặt răng nói: “Không hề, tôi không hề nhớ anh chút nào, những ngày không có anh, tôi không biết mình đã sống vui vẻ hạnh phúc đến nhường nào.”