Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 907



Chương 907

“Thật à?” Cố Mặc Ngôn cười khổ: “Nhưng anh chẳng sống tốt chút nào. Hai năm đầu, anh thấy đâu đâu cũng có bóng dáng em, nhưng lúc muốn chạm vào lại nhận ra đều là ảo tưởng của bản thân. Thư Nghi, em biết không? Biết bao năm nay, anh…”

“Đừng nói nữa!” Trình Thư Nghi lên tiếng chặn ngang lời Cố Mặc Ngôn: “Chuyện giữa chúng ta đã là quá khứ rồi, không thể quay lại được nữa, giờ anh nói những chuyện này là có ý gì?”

Nếu nhớ cô đến vậy, thương cô đến vậy, tại sao ban đầu lại muốn ép cô bỏ con? Tại sao lại nhập nhằng với Trình Thu Uyển? Thằng đàn ông nào nói dối cũng mặt không đỏ tim không loạn thế này à?

“Hai chúng ta, thật sự không còn cơ hội quay lại bên nhau ư?”“

Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, Cố Mặc Ngôn truy hỏi, trong mắt tràn đây vẻ căng thẳng.

“Không còn.” Trình Thư Nghi nói vô cùng kiên định.

“Tại sao!?” Cố Mặc Ngôn sốt sẳng, chuyện năm đó anh chỉ vô tình thôi, tại sao Trình Thư Nghi lại không cho anh dù chỉ là một cơ hội?

“Làm gì có nhiều câu hỏi vì sao thế” Trình Thư Nghi nói: “Bây giờ tôi không thích anh nữa, đương nhiên sẽ không quay về bên anh nữa.

“Thế em thích ai, Hà Kim Minh à? Em ở bên anh ta rồi đúng không?” Chẳng lẽ cô thích người khác thật rồi, cho nên mới không muốn cho anh cơ hội chuộc tội?

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thư Nghi thật sự muốn bật cười, anh vẫn thích nghi ngờ như vậy. Nếu năm đó anh không nghi ngờ đứa bé trong bụng mình không phải con anh thì họ làm gì ồn ào thành như hôm nay?

Giờ cô mới xuất hiện với Hà Kim Minh vài lần mà anh đã liên tưởng tới bước này rồi.

Tuy không muốn ở bên Cố Mặc Ngôn nữa, nhưng Trình Thư Nghi cũng chẳng muốn lừa anh. Giờ chỉ lừa gạt một Trình Thu Uyển thôi cô đã đủ mệt rồi, nếu thêm Cố Mặc Ngôn nữa, cô thật sự sẽ điên mất.

“Không hề, tôi không ở bên ai hết.” Trình Thư Nghi vô tình nói.

“Thật à?” Cố Mặc Ngôn hỏi, khuôn mặt có chút vui mừng: “Thư Nghi, nếu em đã không thích ai, hay chúng ta “Không có chúng ta!” Trình Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn, nói rất nghiêm túc: “Tuy tôi không ở bên Hà Kim Minh, nhưng tôi cũng tuyệt đối không quay về bên anh, giữa chúng ta đã không còn cơ hội nào nữa rồi, nên anh mau tha cho tôi đi.”

Thấy ánh mắt kiên quyết của Trình Thư Nghi, trái tim Cố Mặc Ngôn hơi đau nhói, nhưng chuyện anh đã quyết thì chắc chẩn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Thư Nghi, anh biết năm năm trước anh đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, rất xin lỗi em. Em không thể dễ dàng tha thứ cho anh, anh rất hiểu, anh cũng nghĩ thông rồi.”

“Anh nghĩ thông thì tốt, hai chúng ta đã không thể quay về trước kia được nữa, buông bỏ tôi là sự lựa chọn đúng đắn nhất, từ giờ về sau chúng ta ai đi đường nấy thôi.” Trình Thư Nghi nói tiếp.

Tuy nói rất tự nhiên, nhưng khi nghe Cố Mặc Ngôn muốn bỏ cuộc, trong lòng cô vẫn xuất hiện một cảm giác khó diễn tả bằng lời, trái tìm nghẹn lại, hơi khó chịu.

Chắc chắn là vì Manh Bảo, Trình Thư Nghi tự nhủ thầm. Từ khi ra đời, Manh Bảo chưa từng được gặp ba ruột, sau này sợ là cũng không có cơ hội gặp nữa. Là tại cô không tốt, không thể cho cậu bé một ngôi nhà hoàn chỉnh.

Cố Mặc Ngôn khẽ lắc đầu, sau đó lại gần Trình Thư Nghi hơn một chút, chóp mũi hai người gân như chạm vào nhau.

“Em hiểu lầm ý anh rồi, anh không muốn bỏ em. Năm năm trước anh đã bỏ em một lần rồi, giờ đã năm năm sau, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy xảy ra lần nữa.” Nhìn vào đôi mắt Trình Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn nói vô cùng nghiêm túc.

“Thư Nghi, anh đã quyết rồi, anh muốn theo đuổi em lại từ đầu.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thư Nghi ngây người, anh nói gì cơ? Theo đuổi cô lại từ đầu á?