Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 6: Đại thần nói, chuyện cũ coi như là xong (phần 2)



Em sinh ra ở trong một gia đình quân đội thế gia, từ nhỏ đã sống ở trong đại viện của quân khu. Anh cũng đã sống ở nơi đó rồi, anh phải biết, là trẻ con, cho tới bây giờ giữa các bé trai và bé gái đều không hề có sự phân biệt. Bọn trẻ con bị ảnh hưởng từ thế hệ trước đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít, tiếp xúc một ít về phương diện huấn luyện quân sự. Tất cả mọi người đều lăn lộn ở trong bùn mà lớn lên. Điều này cũng đã tạo cho em cá tính của một bé trai.

Ở thời điểm em tám tuổi, dì Trương bảo mẫu của em về nhà cũ để thăm con trai và chồng của dì ấy. Bởi vì em không có người chăm sóc, cho nên dì Trương đưa luôn cả em cùng đi về nhà của mình. @MeBau*[email protected]@ Đây là một huyện thị nhỏ, mọi người đều sống với nhau rất gần gũi. Con trai của dì Trương lớn hơn em hai tuổi, liền dẫn em đi chơi. Có một lần vào thời điểm tan học, em thay thế dì Trương đi đón anh ấy về nhà, kỳ thực là vì đi đến trường học của anh ấy để chơi đùa. Đương thời các cậu bé ở đó đều rất là nghịch ngợm. Lúc em vừa đi đến đấy, vừa lúc nhìn thấy bọn họ đang ở đó đánh nhau. Em xông lên, liền ỷ vào việc đã từng thao luyện võ nghệ cùng với nhân viên bảo vệ ông nội, liền đánh cho đối phương kia phải gào khóc thảm thiết. Sau đó, trong đám trẻ con ấy có một người bạn của con trai dì Trương, đó là một cậu bé xinh xắn, liền xưng huynh gọi đệ đối với em. Thực sự, cho tới bây giờ em chưa từng bao giờ gặp một cậu bé dễ thương như vậy… die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Ấy ấy! Anh không cần phải nhìn em như vậy đâu. . . Được rồi, được rồi, cậu bé ấy lớn lên khẳng định không thể nào đẹp trai như anh được đâu!

Em nói tới chỗ nào rồi nhỉ? A, từ đó về sau em thường xuyên cùng bọn họ cùng nhau chơi đùa. Đến thời điểm em sắp trở về nhà, cậu bé kia cùng với con trai của dì Trương liền tổ chức một bữa ăn cùng với đám chiến hữu để tiễn em. Bọn họ mời em uống vào thật nhiều nước có ga. Kết quả chính là mọi người cùng nhau chạy thật nhanh, giống như chạy đua về phía toilet vậy. Cậu bé cùng với con trai của dì Trương dắt theo em liền muốn chạy vào toilet nam. Em cực kỳ sợ hãi. Em xoay người đánh vào cậu bé kia, chết sống không muốn đi vào trong đó. Nhưng mà lực nắm giữ tay của cậu bé kia rất lớn, rất mạnh mẽ, em căn bản không sao lay chuyển được. Em bị bọn họ kéo đi vào, cậu bé kia cười nhạo em, nói, nói em giống như là đàn bà vậy! Cậu ta còn hỏi em, có phải là chưa từng bao giờ ở chung trong toilet cùng với người khác hay không? Rồi sau đó bọn họ bắt đầu cởi quần… Em bị giữ chặt không sao động đậy được, cố dùng sức dựa vào ở cạnh tường. Khi đó ở đại viện quân khu, điều khiến cho người ta không thể ngẩng đầu lên được, chính là bị người khác nói mình thành là một người đàn bà. Ông nội cũng nói với em, phải dũng cảm. Nhưng mà khi đó em thật sự rất sợ hãi. Em kêu gào khóc như sắp chết rồi… em nói, em là một cô bé, em không phải là một cậu bé đâu. Cậu bé kia liền nới lỏng tay ra… Bọn họ đều nhìn em, vẻ mặt tỏ vẻ không hiểu ra làm sao. Đến khi bọn họ muốn đưa tay ra đỡ lấy em, thì em vừa mới bị bọn họ chạm tay vào, liền sẽ không sao ức chế nổi, lại gào khóc lớn hơn.

Sau này khi em đã trở về nhà rồi, ngay cả khi anh trai của em chạm vào người, em cũng đều sẽ nhớ tới một đám cậu bé cởi quần ở trước mặt em, hơn nữa lại còn nhớ tới tình cảnh bọn họ bắt buộc em phải cởi quần. Ông nội em liền nghĩ ra một cái chiêu tổn hại. Ông đã để cho em càng không ngừng đánh nhau cùng với bọn nhỏ ở đại viện quân khu. Em đã khóc, em gọi ông, nhưng ông đều sẽ cứ để đứa nhỏ đến đánh em. Cuối cùng em hỏng mất, cho nên đã liều mạng đánh lại các bạn nhỏ kia. Bất quá, liền cho đến bây giờ, em cũng vẫn như vậy, chỉ có thể chấp nhận việc bọn họ thỉnh thoảng đụng chạm vào mà thôi. Nói cách khác, khả năng vài năm, chúng ta cũng không thể. . .

Mục Vũ Phi vẫn dừng lại ở câu nói vô nghĩa đó. Câu nói kế tiếp cô thật sự không có cách nào nói tiếp thêm được nữa. Nhưng ý của câu nói này có nghĩa, khả năng hai người đều sẽ phải sống riêng với nhau trong nhiều năm tới. Nhìn thấy vẻ mặt trầm mặc của Vũ Thiên, trong lòng Mục Vũ Phi càng thêm khó chịu. Nhưng mà cô đã đánh giá thấp thực lực của đại thần rồi. Đại thần trầm mặc chính là dùng ánh mắt để hỏi cô, không nói tiếp nữa sao?

Mẹ kiếp (câu chửi)! Mục Vũ Phi nổi nóng rồi!. Anh đó, anh là một người qua loa hay là đầu óc anh bị kẹp cửa rồi hả? Cái người này, cho dù là chuyện giật gân như vậy cũng không ngại hay sao? Chính bản thân cô cũng bị kích thích đến sắp chảy nước mắt rồi, vậy mà người này làm sao đến cả một chút phản ứng cũng đều không có như vậy?



"Không phải là đi mua đồ dùng gia đình hay sao, chút chuyện nhỏ kia chỉ là cái rắm!"

Đại thần đã truyền mệnh, hạ chỉ thị, Mục Vũ Phi triệt để nổi nóng rồi.

Vũ Thiên nhìn Mục Vũ Phi triệt để nổi nóng, anh dựa vào bên cạnh cửa chậm rãi cong khóe môi lên, nói: "Phi Phi, người anh kết hôn chính là em, là do anh chính mình lựa chọn. Chuyện cũ liền đừng nói nữa, đều đã qua rồi. Về sau chúng ta sẽ sống cuộc sống mới rất tốt."

Chuyện này. . . Chuyện này xem như là anh thổ lộ đi? ! Nhất định xem như là Vũ Thiên thổ lộ đi! ! Mục Vũ Phi xoay mặt đi, cả gương mặt đỏ rực lên. Trong lòng cô bừng lên một loại cảm giác thật kỳ diệu.

Mục Vũ Phi đột nhiên có loại cảm giác, có lẽ, bản thân mình đã không chọn sai người.
— QUẢNG CÁO —