Cố Uyên đi tới cầm lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài mở cửa xe lấy sách. Cô ôm ba quyển sách dày cộm trong ngực, sau khi để chìa khóa xe lên khay trà, cô ôm mấy cuốn sách bước lên lầu.
Bởi vì Tô Ngọc Kỳ ở đây nên Cố Uyên không dám đi đến phòng sách của anh, thế nên cô đi ra ban công, ngồi trên ghế nằm, cầm sách lật từng trang chăm chú đọc.
Qua mấy ngày nữa có cuộc thi liên quan tới thiết kế của VK tổ chức, chắc hẳn đã có chủ đề rồi. Cô lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho Tô Vân Thư.
Cô mải xem sách không biết đã bao lâu, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe ô tô. Cố Uyên đặt quyển sách trên tay xuống, đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, chiếc xe màu đen chắn ngang tầm mắt của cô, cô chỉ nhìn thấy đuôi xe mơ hồ.
Cố Uyên đi xuống lầu, lúc đi tới phòng ăn cô kinh ngạc phát hiện bát mì cà chua trứng gà để trên bàn bị ăn sạch, thức ăn cũng chỉ sót lại một chút.
Anh ăn thức ăn do cô làm?
Cố Uyên có phần không dám tin.
Cô dụi dụi mắt đi tới, vậy mà anh lại ăn hết trơn, cô đang nằm mơ sao?
Không phải anh sẽ không thức ăn do mình làm hay sao?
Lần trước cô làm món ăn, anh không hề ăn một miếng nào.
Trong lòng Cố Uyên tràn đầy vui mừng. Có phải chuyện này đã nói rõ anh đã thay đổi cách nhìn đối với cô rồi? Bất luận thế nào Cố Uyên cũng rất vui mừng. Cô lên lầu, trên bàn trong phòng ngủ còn để một ly trà sữa.
Đã nguội.
Cô đi tới uống một hớp…
Tuy rằng đã nguội, thế nhưng trà sữa vẫn còn vị ô mai, lan tỏa trong miệng.
Cố Uyên không nỡ đổ bỏ.
Cô cầm ly trà sữa lên, đi tới bàn, lấy chìa khóa mở ngăn kéo dưới cùng, lấy ra một quyển nhật ký từ bên trong. Cô vẫn giữ thói quen viết nhật ký. Quyển nhật ký này đã làm bạn với cô mười năm rồi.
Lúc trước khi trở về từ thành phố Lệ Châu cô đã mang theo qua đây.
Cô muốn ghi lại mọi chuyện buồn vui vào quyển nhật ký này.
Mở trang đầu tiên của quyển nhật ký ra, đập vào mắt chính là chữ viết của cô mười năm trước.
Cô lật mở từng trang.
Bên trong bắt đầu ghi chép lại cuộc sống của Tùng An và mẹ mình.
Đến lúc mẹ cô sinh bệnh.
Tim của Tùng An bắt đầu xuất hiện tình trạng không tốt.
Còn có những chuyện liên quan tới... Hạ Cường Nam.
Ngày 16 tháng 4 năm 2011.
“Mình gặp được một người mang đến cho mình niềm vui, anh nói anh sẽ luôn ở bên cạnh mình.”
“Ngủ ngon.”
Ngày 30 tháng 4 năm 2011.
“Ngày hôm nay anh nói, mình làm bạn gái của anh nhé, nhưng mình không đồng ý.”
Ngày 19 tháng 5 năm 2011.
“Hôm nay mình gặp anh ở thư viện, mình đã đồng ý làm bạn gái của anh.”
*
Vô số mảnh hồi ức cứ đan xen trong đầu Cố Uyên, cô lật hết trang này đến trang khác, cuối cùng ánh mắt dừng lại vào trang ghi tháng chín năm 2013.
Ngày 2 tháng 9.
“Anh rời đi...”
Chỉ có vài chữ như thế.
Lần thứ hai Cố Uyên nhìn thấy hàng chữ này, khóe môi hơi cong lên, một lát sau cô tìm được một cây kéo, cắt bỏ hết tất cả những hồi ức liên quan đến thời còn đi học, sau đó xé nát vứt vào sọt rác.
Cắt hơn hai mươi mấy trang giấy, cuối cùng cuốn sổ nhật ký chỉ còn lại xấp xỉ một phần tư.
Bây giờ cô không hề trách cứ Hạ Cường Nam. Ai gặp phải chuyện này cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi.
Những dòng chữ không quá quan trọng nữa chi bằng xóa đi.
Cố Uyên tiếp tục lật đến những trang sau.
Lật về bốn năm trước.
Ngày 16 tháng 5.
“Ngày hôm nay mình đứng trước cửa quán bar, mình nghĩ bất kỳ ai cho mình tiền, bảo mình làm gì cũng được, chỉ cần có thể cứu Tùng An mình làm gì cũng được.”
Không ngờ mình gặp được người tốt, anh cho mình tiền, bảo mình rời đi.
Mình không biết tên của anh.
Ngày 17 tháng 5.
Mình nhìn thấy anh.
Ở ven đường.
Mình nhìn thấy một chiếc xe lướt qua, anh ngồi trong xe, mình đuổi theo phía sau. Mình muốn đuổi kịp, mình cũng không biết nếu mình đuổi kịp anh rồi thì nên làm gì, nếu chỉ nói một tiếng “cảm ơn” thì quá ít ỏi.
Cuối cùng mình cũng không đuổi theo, như vậy cũng tốt.
Chờ đến khi mình có tiền, chắc chắn mình sẽ trả lại anh.
Cảm ơn anh đã từng giúp mình vượt qua lúc khó khăn đó.”