“Tô Ngọc Kỳ, rất vui được quen anh trong thời gian này, tôi biết, sự tồn tại của tôi gây hiểu lầm cho anh và bác Tô, rất xin lỗi Tô Ngọc Kỳ… Tôi nên sớm rời xa anh… Là tôi quá tham lam, muốn nhìn anh nhiều hơn nữa.. Anh đừng trách bác Tô, không liên quan gì tới bác ấy, là tự tôi…”
Tô Ngọc Kỳ siết chặt tay, đấm mạnh lên tường, Kỷ Liên Liên sợ tới mức đờ người, người đàn ông này rất đáng sợ, bây giờ cô ta đang ở cùng thuyền với Tống Ánh San, bất chấp nỗi sợ hãi, cô ta mở miệng, giọng run run.
“Ngài Tô, anh không biết, Ánh San đã chịu biết bao oan ức, rõ ràng là Tiêu Tuyết bắt nạt cô ấy, hại cô ấy bị thương, nhưng Tiêu Tuyết có chỗ dựa là mợ Tô, vị trí người đại diện của cô ấy bị hủy bỏ hết, vốn là bộ phim cô ấy được đóng… Cũng bị hủy hợp đồng… Nhưng Ánh San bảo tôi không nói cho anh, cô ấy nói không muốn anh bởi vì giúp cô ấy mà nảy sinh mâu thuẫn với mợ Tô…”
“Việc này sao không nói sớm cho tôi biết!” Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm Kỷ Liên Liên: “Cô đi theo Ánh San, có ích lợi gì?!”
Hai chân Kỷ Liên Liên hơi run: “Là tôi không tốt, tôi hẳn nên nói rõ với Ngài Tô, tấm lòng Ánh San rất thiện lương, buổi sáng hôm nay… Ánh San nhận được thư kết thúc hợp đồng với VK, cô ấy bị phát hiện ngụy trang… Lúc buổi sáng, mợ Tô vào trong bệnh viện, Ánh San giải thích với mợ Tô, nhưng mợ Tô không nghe, Ánh San không muốn để hai người sinh ra hiểu lầm, dù sao… Trong mắt mọi người, Ánh San mới là bên thứ ba! Nhưng tôi không ngờ Ánh San cô ấy… Luẩn quẩn trong lòng, dùng cách quyết tuyệt như thế…”
“Kết thúc hợp đồng?” Tô Ngọc Kỳ lấy di động, nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách VK hiện tại: “Ai cho mấy người lá gan? Kết thúc hợp đồng với Tống Ánh San, Thái Huy, ngày mai anh có thể biến khỏi VK được rồi!”
Thái Huy bên kia đã đoán trước Tô Ngọc Kỳ quở trách xối xả: “Vâng.. Là ông Tô phân phó… Tôi cũng không dám không nghe…”
Ở giữa hai đầu, làm thế nào cũng không xong.
Ông nội?
Năm năm nay, Tưởng Ánh San một mực theo anh, ông nội bà nội đã biết rõ, đã giới thiệu với nhau, nhưng lúc này, ông nội lại làm vậy..
Ông nội cho tới bây giờ chưa từng nhúng tay vào chuyện của VK.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ dừng trên người Kỷ Liên Liên: “Cô mới nói, Lưu Thanh Vũ buổi sáng tới bệnh viện.”
Kỷ Liên Liên gật đầu: “Vâng, mợ Tô tới bệnh viện.”
Ba tiếng sau.
Tống Ánh San được đẩy ra từ bên trong phòng giải phẫu, đưa tới phòng theo dõi, bác sĩ nói: “Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng cô Tống không có ý muốn sống… Hy vọng có thể tiếp tục sống.”
Nhà họ Tô.
Cố Uyên nhận được cuộc điện thoại chị Từ đã chạy ngay qua đấy, đổi dép đi vào phòng khách, đã cảm nhận được bầu không khí áp lực trong phòng khách.
Cô đi vào.
Một chiếc bát thủy tinh dừng bên chân cô, bị đập vỡ tan thành từng mảnh.
Ông Tô giơ cây gậy chống lên cao, nện mạnh sau lưng Tô Ngọc Kỳ, mà người đàn ông không rên lấy tiếng nào, giọng nói trầm ổn: “Ông nội, dù ông có nói thế nào, con cũng sẽ không thích Lưu Thanh Vũ, ông bảo con lặp lại lần nữa, con sẽ nói lại, con không thích cô ta, bây giờ không, về sau cũng sẽ không, nhìn thấy cô ta là con ghê tởm! Cho dù bây giờ con cưới cô ta, cũng chỉ làm tăng sự chán ghét của con!”
“Câm miệng!” Mày ông Tô dựng lên, không lưu tình chút nào đánh mạnh xuống, cây trượng gỗ nện lên lưng.
Bà Tô cũng không có ý khuyên bảo, tùy trong lòng bà đau đớn, nhưng bà rất tức giận: “Vì một con hát, Tô Ngọc Kỳ, con trách ông nội bà nội? Là bà bảo ông con can thiệp, một con hát thôi, không biết diễn trò hay, cả ngày chỉ mưu mô muốn gả nhà giàu, con bị Tống Ánh San lừa gạt, là bà bảo VK kết thúc hợp đồng của cô ta!”
“Bà ơi, người phụ nữ trong miệng bà đầy mưu mô không biết liêm sỉ, phải là Lưu Thanh Vũ, ông nội bà nội thương cô ta như thế, sao lại không phạt cô ta, người đàn bà tham lam hư vinh!”
Bà Tô tức choáng đầu, dì Thẩm đỡ bà Tô: “Bà à, bà đừng tức giận… Ôi, cô tới rồi.”
Cố Uyên đi qua.
“Ông nội, bà nội.”
‘Đứa bé ngoan, con chịu oan rồi.” Bà Tô cầm tay Cố Uyên: “Nhà họ Tô ta xin lỗi con.”
Tống Ánh San bị săn đuổi, là bà Tô căn dặn VK làm, Cố Uyên hít một hơi, vốn chuyện này không liên quan tới cô, nhưng tất cả mũi nhọn đang nhắm vào cô.
“Tô…” Cô Uyên cắn môi: “Tô Ngọc Kỳ…”
Đáy mắt Tô Ngọc kỳ lạnh lẽo hơn bình thường, xuyên thẳng qua trái tim Cố Uyên, khác với sự chán ghét tầm thường, đáy mắt người đàn ông mang vẻ châm chọc vô tình: “Lưu Thanh Vũ, cô đúng là có bản lĩnh.”
Cô Uyên không biết nên nói cái gì.
Mấy hôm trước cô còn đồng ý không nói chuyện này cho ông bà nội, nhưng vài hôm sau, hai ông bà đã biết, rõ ràng không phải chuyện của cô, bây giờ, cô cảm thấy rất bất lực.
Quả nhiên…
Đêm nay, ông Tô tức giận suýt tái phát bệnh tim, nhưng vẫn không ngăn được Tô Ngọc Kỳ, Cố Uyên lần đầu tiên biết được sức chịu đừng của người đàn ông này.
Bà Tô vỗ vỗ tay Cố Uyên: “Thanh Vũ, xin lỗi con, chịu oan thế này, thằng bé Ngọc Kỳ… Bị cái đứa Tống Ánh San mê hoặc suy nghĩ rồi.”
Cố Uyên không phải lần đầu tiên cảm nhận được, cô ở nhà họ Tô giống như một tồn tại sai lầm.
Cười rạng rỡ nhưng gượng gạo, giọng nói cứng nhắc: “Bà nội, đúng ra không phải con đâu… Bà nội, con nghĩ thế này… Không bằng thành toàn cho anh ấy với Tống Ánh San đi.”
Xa rời nhau, mới là cách tốt nhất.”
Ông Tô ngồi trên ghết sô pha: “Ông không đồng ý, chỉ cần một ngày ông còn sống, con hát kia còn lâu mới vào được cửa lớn nhà họ Tô ta, Thanh Vũ, chuyện này con đừng để ý tới nữa, giao cho ông bà nội… Làm khó con chịu nhiều oan ức rồi.”
Lúc Cố Uyên quay về biệt thự đã vào khuya.
Đèn trần trong phòng khách đã tắt.
Không gian tối tăm.
Cô sợ bóng tối, đầu tiên muốn đi bật đèn, ngón tay mới chạm đến công tắc, đèn đã bật.
Chiếu rọi cả không gian sáng ngời.
Cô thấy Tô Ngọc Kỳ ngồi trên ghế sô pha, vây quanh người ấy là bầu không khí âm u, Cố Uyên hơi kinh ngạc anh ở trong đây, lúc trước anh đã lái xe rời khỏi nhà họ Tô rồi…
Thế mà lại về biệt thự Ngân Phong.
Cố Uyên còn chưa mở miệng.
Tô Ngọc Kỳ đã đứng lên bước tới, Cố Uyên thấy vẻ mặt người đàn ông u ám, vẻ đẹp tuấn tú trên khuôn mặt đã bị bầu không khí âm u che giấu, cô hơi sợ lùi ra sau từng bước.
Lại bị Tô Ngọc Kỳ bóp bả vai, cô nhíu mày.
“Ngài Tô…”
“Ánh San tự sát, cô vừa lòng chưa?’
Tiếng nói của anh khàn khàn, đáy mắt tối đen sâu không thấy đáy đầy sự mỉa mai, giống như vực sâu lâu năm không thấy ánh sáng: “Bây giờ có phải cô rất vui không, giả vờ làm gì nữa, ông bà nội đều bao che cho cô, săn đuổi Ánh San, Ánh San tự sát… Cô vui không?”
Cố Uyên thật sự không ngờ Ánh San tự sát.
Sao lại thế được.
Hôm qua cô ấy còn tới tìm cô, khoe khoang khiêu khích cô.
Bây giờ, sao lại tự sát?
“Không thể nào… Ngài Tô… Hôm qua Tống Ánh San còn đó, máy quay ngoài cửa lớn biệt thự theo dõi, hôm qua cô ấy còn khoe với tôi, bảo tôi rời khỏi đây.” Cố Uyên xoay ngón tay, nhìn Tô Ngọc Kỳ, chuyện cô không làm cô sẽ không thừa nhận.
“Cô tính toán chuẩn đấy, hôm qua máy giám sát đường bộ có vấn đề, giữa trưa mới sửa, cô hắt nước bẩn lên đầu Ánh San?”
Máy giám sát đường bộ bị phá hỏng, giữa trưa mới sửa, sao có thể thế được, Cố Uyên nhanh chóng phát hiện ra, là Tống Ánh San cố ý, cô ta tính kế hay lắm… Chỉ chực chờ cô nhảy vào.
Tô Ngọc Kỳ tắt đèn, Cố Uyên muốn bật đèn, cô sợ bóng tối, kí ức cũ để lại bóng ma, bóng tối là nỗi sợ hãi của cô.
Cô cảm thấy từng lỗ chân lông trên người cô đang kháng cự.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy hai tay cô, sức mạnh to lớn có thể vặn đứt cổ tay cô: “Trái tim cô sao ác độc thế, Ánh San là người thiện lương như vậy, em ấy quỳ gối trước mặt cô xin tha, sao cô còn có thể ra tay ác độc, tẩy cho cô sạch sẽ quá, đổi thành ông nội làm, còn không phải do ông nội nghe cô mê hoặc mới đi săn đuổi Ánh San, em ấy tự sát, bây giờ còn đang trong phòng theo dõi nguy hiểm!”
“Tôi không làm, không phải tôi làm, tôi chưa từng nói với ông bà nội!”
“Vậy sáng nay vì sao cô tới bệnh viện, dối trá là đi bệnh viện khám bệnh? Cô là thủy tinh hay sao mà ngoài cảm cúm phát sốt ra không còn lý do nào nữa à. Lần nào cũng có lệ như thế, cô tới bệnh viện, mua chuộc phóng viên truyền thông, khoe khoang vị trí cao thượng của mợ chủ Tô, cô có đúng là nghĩ tới mợ chủ Tô không? Nếu không phải ông bà nội buộc tôi cưới cô, tôi đến nhìn cũng không thèm nhìn cô, cái người như cô, nằm mơ mới vào được cửa nhà họ Tô.”
Cố Uyên cắn đôi môi tái nhợt.
Cả người cô run rẩy, giống như lúc nào cũng có thể chết ngất.
Đáy mắt Tô Ngọc kỳ hiện lên sự lạnh lẽo: “Nói đi, đến lúc cô nói rồi đó, tới bệnh viện làm gì? Không nói ra được đúng không?”
“Tôi…”
Tôi mang thai.
Câu ấy Cố Uyên còn chưa nói ra.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối đen nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như tảng băng vạn năm không thay đổi, giọng nói hung ác: “Không nói được chứ gì, nếu Ánh San có mệnh hệ gì, cô còn nhà họ Lưu, một người tôi cũng không tha!”
Một người cũng không tha ư?
Màng nhĩ Cố Uyên ong ong.
Tô Ngọc Kỳ tóm lấy cổ tay cô, thô lỗ ôm cô lên, bước nhanh lên tầng, bụng Cố Uyên hơi hơi đau, cô giãy dụa, suýt nữa không đứng nổi: “Tô Ngọc Kỳ, buông ra, anh buông ra! Anh bị Tống Ánh San lừa rồi!” Giãy dụa muốn thoát khỏi người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ ôm thắt lưng cô, gần như là nửa ôm nửa tha tới phòng ngủ.
Cố Uyên dường như biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, một cảm xúc mệt mỏi bất lực đánh vào đầu, người đàn ông vạch quần áo cô ra, đè cô lên giường: “Cô làm ra vẻ đơn thuần thủ thân như ngọc cho ai xem, đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, không phải là chờ tôi đến làm à?”
Đôi mắt tràn đầy lửa giận, người phụ nữ này khuấy động mọi thứ trông vũng bùn, còn cô ta thì sạch sẽ, con bà nó buộc ông nội bức Ánh San rời đi, săn đuổi Ánh San làm Ánh San tự sát.
Bây giờ lại làm vẻ thiện lương vô tội.
Bụng Cố Uyên đau đớn từng đợt, lời bác sĩ nói quanh quẩn bên tai, hôm nay, cô vốn tính tới bệnh viện…
Đứa bé này, có lẽ vô duyên với cô rồi.
Trước mắt là màn đêm đen tối, cô lo sợ hãi hùng, cơ thể run rẩy, nhưng không giãy dụa được, người đàn ông không hề lưu tình đi vào cô, cơn đau bụng thêm bị xé rách làm cô đau đớn suýt ngất.
Cô thét ra tiếng chói tai.
Không có chút tình dục, chỉ có thống khổ đau đớn khó mà chịu đựng được.
Tô Ngọc Kỳ ghét tất cả mọi thứ của cô, ghét giọng nói của cô, lấy tay chặn miệng cô lại: “Kêu la cái gì, mới làm thế cô đã không nhịn được rồi, đồ tiện nhân phóng đẵng lẳng lơ!”
Cố Uyên ra sức cầm tay anh, cắn ngón tay anh, chỉ còn sự khổ sở.
Nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mắt cô, đọng trên tay người đàn ông, nóng bỏng, ngón tay Tô Ngọc Kỳ hơi run, răng cắn vào lưỡi, lồng ngực chấn động thứ tình cảm phiền phức.
Cô khóc không thành tiếng.
Hầu kết người đàn ông lên xuống, cánh tay siết chặt, nước mắt người phụ nữ, từng giọt rơi như thấm vào lòng anh…
Anh cắn răng: “Lưu Thanh Vũ, cô cho là như vậy tôi sẽ tha cho cô à? Đấy mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Đừng để bị cô ta lừa!
Tô Ngọc Kỳ tóm lấy hai tay cô, lấy cà vạt trói chặt, nhìn từ trên cao xuống, trong bóng tối mờ mờ, nhìn cô chỉ thấy hình dáng mờ mờ, anh chậc lưỡi nở nụ cười, miệng nói lời vô tình: “Tôi hẳn nên chụp lại dáng vẻ cô bây giờ, đứa cháu dâu dịu dàng hiền thục trong mắt ông bà nội, là dáng vẻ thế này đây. Trong khoảng thời gian này tôi chưa làm cô, không phải cô rất khó chịu hay sao.”
Cố Uyên há miệng thở hổn hển, người run rẩy không như bình thường, đồng tử giãn to, người như con cá chết trôi lềnh bềnh trên mặt biển, cô không thấy gì, màng nhĩ kêu ong ong, chỉ có sự khổ sợ vô tận vây lấy cô.
Tuy động tác người đàn ông thô lỗ, như con dao sắc bén, rạch bụng cô.
Cô đau tới nỗi ngay cả sức thở dốc cũng không có.
Anh chặn miệng cô, ngăn tất cả tiếng động của cô, cắn nuốt tất cả.
Vẻ mặt Cố Uyên không đổi nhìn bóng đêm lạnh lẽo như băng, nước mắt men theo khóe mắt lăn xuống, thấm vào mái tóc đen dài.
Dưới thân, từng đợt ấm áp vô tình trào ra…
“Chậc, quá lẳng lơ! Thiếu hơi đàn ông đến thế à?” Người đàn ông mắng một câu.
Chỉ có Cố Uyên biết, là máu.
Là đứa con của cô trôi ra…
Là máu của cô trôi ra.
Nhưng… Anh ta không biết…
Không biết anh tra tấn cô qua bao lâu, Cố Uyên cảm thấy có lẽ chết cũng như thế, bụng bị xé rách đau đớn khiến mặt cô tái nhợt, ngay cả giọng cô mở miệng nói cũng là âm rung: “Thả… cho tôi…đi…”
“Tha cho cô?” Anh bóp mặt cô: “Vậy sao cô không tha cho Ánh San, cô ấy quỳ trên mặt đất cầu xin cô, trong lòng cô không phải đang vui sao? Tôi làm cô như thế, cô thích quá còn gì? Còn thích hơn nữa đấy!”
Khóe môi người đàn ông xẹt qua ý cười lạnh, lúc nãy vượt thân thể Cố Uyên ôm lấy thắt lưng cô, Tô Ngọc Kỳ hơi khiếp sợ, thắt lưng cô gầy đến thế… Không giống như thắt lưng người bình thường, gầy đến mức đáng sợ, anh hơi nhếch môi.
Cảm nhận người phụ nữ dưới thân phát run.
Nhưng Tô Ngọc kỳ chỉ do dự phút chốc, rồi áp lại nỗi lo phiền phức ấy lại, cô ta chỉ là giả vờ thôi, nhớ tới tư liệu tra được từ người phụ nữ này, nghĩ tới Ánh San bị Lưu Thanh Vũ ép tới mức tự sát, đáy mắt người đàn ông phủ đầy băng giá.
Từ phía sau hung ác làm cô.
Không biết qua bao lâu, Tô Ngọc Kỳ buông lỏng cô, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, anh rút điếu thuốc, nicotin làm anh ẩn chút không đành lòng, anh hận Lưu Thanh Vũ, cũng hận chính anh.
Bởi Tô Ngọc Kỳ phát hiện, anh đối với Lưu Thanh Vũ, người phụ nữ mưu mô ham hư vinh.. Ấy thế mà… Dao động…