Một cô gái ăn mặc xinh đẹp cầm ly rượu đi tới, cánh tay khoát lên vai người đàn ông, Cố Uyên ngồi trong ghế dài, Tô Ngọc Kỳ ngồi đối diện, hơn nữa ánh sáng trong quán bar tối tăm mê hoặc, cô gái xinh đẹp này vừa nhìn thấy Cố Uyên, có ý không muốn rời khỏi.
Đáy mắt là khiêu khích và coi thường, giống như không để Cố Uyên vào mắt chút nào, ánh mắt rơi lên dáng người tuấn tú sâu sắc của Tô Ngọc Kỳ.
Giọng nói mềm mại ngọt ngấy: “Thưa ngài, sao lại uống rượu một mình? Tôi uống cùng anh nhé?”
Cố Uyên há miệng, rũ mắt.
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt mở miệng: “Cút.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhất thời trắng bệch, nhưng cũng không từ bỏ, người đàn ông này bất luận ăn mặc hay khí chất, cùng với dung mạo, đều khiến cô ta rung đông, cô gái ngồi bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, ưỡn ra bầu ngực no đủ kiêu ngạo: “Thưa ngài, anh thật hung dữ nha, có điều tôi lại thích dáng vẻ hung hăng một chút…”
Cô gái xinh đẹp mặc váy tơ đen cọ vào quần tây của Tô Ngọc Kỳ.
Mí mắt Tô Ngọc Kỳ cũng không nhấc lên một chút, trong đôi mắt kia, là hồ sâu không gợn sóng: “Tôi nói, cút.”
Hơi thở lạnh lẽo.
Cô gái xinh đẹp không cam lòng rời đi.
Trước khi đi, trừng Cố Uyên một chút..
Cố Uyên có chút không giải thích được, không hiểu tại sao cô gái xinh đẹp kia trước khi đi lại nhìn mình chằm chằm tràn đầy oán giận.
Rượu trên bàn uống hết rất nhanh, người đàn ông tựa vào ghế, trong tay cầm ly rượu, còn có nửa ly.
Anh giơ ly rượu lên.
Cố Uyên lớn gan đi tới đoạt lấy, uống nhiều rượu như vậy, tổn hại cơ thể: “Ngài Tô, anh không nên uống.”
“Tôi nói, cút ngay.” Người đàn ông giơ tay đẩy một chút.
Cố Uyên nâng ly rượu lảo đảo ngã ngồi lên ghế, ly rượu trên tay bị đổ, đều đổ lên áo khoác của cô.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu.
Tô Ngọc Kỳ dường như cũng phản ứng lại, vừa rồi nói cái gì, đôi mắt đen nhánh của anh tỉnh táo, anh tưởng là cô gái vừa rồi kia lại tới, không ngờ lại là “Lưu Thanh Vũ”.
Môi mỏng người đàn ông giật giật, đáy mắt giấu kín như bưng: “Cô…”
Cố Uyên đặt ly rượu lên bàn, nhìn rượu bám trên áo khoác, sau đó nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Tôi…. Tôi đi phòng vệ sinh một chút, ngài Tô, anh đừng uống nữa.”
Tô Ngọc Kỳ giơ tay ấn mi tâm, trong lòng tràn ngập hơi thở buồn bực, anh lấy một điếu thuốc, đôt lên hít một hơi.
Anh muốn giải thích, vừa rồi anh có chút say, nhìn lầm.
Giọng trầm thấp: “Ừ.”
Cố Uyên đi tới phòng rửa tay.
Cô dùng khăn giấy thấm nước lau một hồi.
Hôm nay cô mặc áo khoác màu đỏ, dấu vết cũng không rõ ràng lắm, dùng nước sạch chà xát một lát, Cố Uyên đưa tay hong khô, thuận tiện mang chỗ áo khoác ướt nhẹp hong một lát.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, tiếng giày cao gót vang lên rõ ràng.
“Ừm, nhìn rất đơn thuần, lăn lộn giữa sân khấu.” Đi đến chính là cô gái xinh đẹp kia, quay về gương dặm trang điểm, tô son.
Đôi mắt trang điểm đậm nghiêng qua liếc Cố Uyên một chút.
Cô Uyên không để ý đến, muốn đi.
Cô gái xinh đẹp chắn trước mặt Cố Uyên, thưởng thức son môi trong tay: “Hỏi cô đó, lăn lộn giữa cái sân khấu kia, nhìn không ra, lại chạy theo một đại gia như vậy.”
Cố Uyên cau mày: “Tôi không biết cô đang nói gì ở đây.”
“Còn giả bộ với bà đây, thật sự không nghĩ tới, nhìn đơn thuần vô hại mà thủ đoạn câu người lại lợi hại như vậy, loại đàn ông này cũng bị cô câu tới tay, chị đây chỉ là muốn kết bạn với cô mà thôi, cô đừng cho mặt mũi mà không cần.” Bàn tay vẽ móng màu đỏ của cô gái xinh đẹp nắm cằm Cố Uyên: “Chà chà, nhìn thật mềm đó.”
Cố Uyên đẩy tay cô ta ra.
Cô gái xinh đẹp đánh giá cô: “Người đàn ông kia, tặng cho chị được không? Chị giới thiệu cho em người đàn ông tốt hơn, sống tốt mặt đẹp, tôi còn biết nhiều hơn.”
"Anh ấy kêu cô cút, cô nghe không hiểu tiếng người hả? Hay là, cô muốn tôi lặp lại lần nữa.” Cố Uyên khẽ nhướn mày.
"Cô!!" Mặt người phụ nữ kia đỏ lên.
Cố Uyên lướt qua cô ta đi ra khỏi toilet, đi vào ngồi xuống ghế dài, cô phát hiện, Tô Ngọc Kỳ không có ở đây, trên bàn vẫn còn đặt mấy ly rượu không như cũ, tây trang của người đàn ông vẫn còn vắt ở đây.
Nhưng không biết anh đi đâu rồi.
Cố Uyên ngồi tại chỗ đợi hai phút, sau đó lấy điện thoại ra, cô muốn gọi cho Tô Ngọc Kỳ một cuộc điện thoại, nhưng lại chần chừ..
Anh từng nói, cho dù có chuyện gì cũng không được gọi điện thoại làm phiền anh!
Cầm di động, Cố Uyên ôm lấy tây trang của người đàn ông, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho người đàn ông, đêm nay là ngày giỗ của ông Tô bà Tô còn có cậu cả của nhà họ Tô nữa, trong lòng anh chắc chắn rất khó chịu, tiếng chuông điện thoại vang lên...
Là từ bên trong tây trang, cách lớp vải áo, Cố Uyên chạm tới điện thoại của người đàn ông nằm bên trong tây trang, thế nhưng anh lại không mang theo điện thoại...
Cố Uyên đứng lên, ánh mắt nhìn một vòng trong quán bar, có rất nhiều người, ánh sáng lúc thì lờ mờ lúc thì chập chờn đẹp mắt, có chút chói mắt.
Bên trong sàn nhảy có rất nhiều nam nữ, trong thời gian ngắn, cô không tìm ra bóng dáng của anh.
Ngài Tô, anh đi đâu rồi?
Cô kéo nhân viên tạp vụ tới hỏi một câu, nhân viên tạp vụ cũng không biết.
Cô đi đến sàn nhảy, nam nữ bên trong sàn nhảy cuồng nhiệt nhảy múa thân thể quấn quýt, ánh sáng lộng lẫy trên mặt đất, Cố Uyên đi qua sàn nhảy, cô nhìn một vòng, không tìm thấy Tô Ngọc Kỳ.
Áo và điện thoại của anh vẫn còn để ở đây, có lẽ anh không đi đâu xa, chẳng lẽ là đi toilet?
Cố Uyên nghĩ, ôm tây trang đi về phía toilet.
Trên hành lang.
Không có náo nhiệt như bên trong sàn nhảy.
"Chính là cô ta! Anh Hoa, chính là người phụ nữ này!" Phía sau chợt truyền tới một tiếng nói, Cố Uyên xoay người, nhìn thấy người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia và vài tên đàn ông đang đi về phía cô.
Cô theo bản năng muốn tránh né, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia đi tới, ba tên đàn ông kia đi phía sau cô ta, bọn họ vây quanh Cố Uyên, tên đàn ông được gọi là anh Hoa cười gian: "Ô, thật non nha, đã trưởng thành chưa đấy?"
Nói xong, anh ta vươn tay muốn sờ mặt Cố Uyên.
Bị Cố Uyên tránh thoát.
Người phụ nữ diêm dúa hai tay ôm ngực, dựa vào trong lòng anh Hoa: "Anh Hoa, anh đừng thấy dáng vẻ người phụ nữ này trong sáng, trong xương cốt lại rất lẳng lơ đấy, nếu không đêm khuya có thể đến quán bar câu đại gia sao?"
Anh Hoa nhìn Cố Uyên, ánh mắt dừng trên cần cổ trắng nõn của cô, trong mắt lộ ra ánh sáng tham lam.
Người phụ nữ diêm dúa mở miệng nói:
"Chính là người phụ nữ này, cô ta mở miệng sỉ nhục em, còn giành đàn ông với em nữa.”
"Cục cưng à, đàn ông của em không phải anh sao?" Anh Hoa nói xong, nhéo lên ngực người phụ nữ diêm dúa kia một cái.
"Ui da, anh Hoa, anh thật xấu xa." Người phụ nữ diêm dúa kêu lên một tiếng.
Anh Hoa nhìn Cố Uyên: "Em gái, chơi với anh trai chút đi. Chơi một mình rất không thú vị." Nói xong, cho hai tên đàn ông phía sau một ánh mắt.
Hai tên đàn ông lập tức đi lên, dễ dàng giữ chặt cánh tay của cô, Cố Uyên giãy dụa: "Buông ra, mấy người buông ra!"
Sợi tóc màu mực rối tung trên mặt, cô cắn lên tay một người, bị anh ta tát cho một cái: "Mẹ nó, đê tiện!"
Người kia còn định nâng tay lên tát thêm cái nữa thì bị anh Hoa ngăn lại: "Được rồi, đừng đánh, đánh hỏng rồi tao sẽ đau lòng, đợi tao sướng xong rồi, sẽ tới lượt bọn bây chơi.”
Người đàn ông đó bỏ tay Cố Uyên ra, nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô, trong lòng xao động: “Cảm ơn anh Hoa.”
“Kéo cô ấy vào phòng vệ sinh đi.” Anh Hoa nhìn, chỗ này cách nhà vệ sinh gần nhất, lâu như vậy chưa bao giờ hắn gặp một khuôn mặt thanh thuần đến vậy, khiến hắn có chút không đợi được.”
“Bỏ tôi ra, cứu mạng, bỏ ra!!!” Cố Uyên sợ hãi, cái áo tây ôm trong tay rơi xuống đất, lực đạo cô yếu đuối, bị hai người đàn ông lực lưỡng kéo về phía trước, một người đàn ông trong đó lấy ra mảnh vải nhét vào mồm cô.
Trên hành lang.
Có không ít người qua lại.
Đa phần đều là những người uống say, đều có người dìu, cho dù tỉnh táo, nhìn thấy chuyện này họ cũng không dám nhúng tay vào.
Loại chuyện này trong quán bar không hề thiếu, những tên lưu manh càng không ít, đằng sau lưng bọn họ còn có những quan hệ phức tạp, ai mà rảnh hơi đi xen vào cơ chứ.
“Anh Hoa, anh không thèm để ý đến Kiều Kiều nữa à?” Cô gái yêu mị đó ôm lấy eo anh Hoa, nũng nịu nói.
“Bảo bối, anh thương em còn không kịp ữa là. Anh đây không phải là đang trút giận cho em sao? Em còn không đi xem người đàn ông mà em muốn ngâm có còn ở đó hay không à?” Nói xong liền gỡ tay cô ra.
Một người đàn ông kéo Cố Uyên, một người nhà ông khác đạp cửa phòng vệ sinh ra, đuổi hết những người trong đó đi: “Cút, cút cút, cút hết ra ngoài.”
Những người đàn ông bên trong nhìn những người đạp cửa vào không phải loại lương thiện gì, nhưng bọn họ cũng là đàn ông, chả nhẽ lại cứ thế bị đuổi ra ngoài, nhưng nhìn thấy người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đi vào, có người liền nhận ra: “Anh Hoa a.”
Anh Hoa xua xua tay, chửi một câu: “Cút, còn không mau cút cho ông mày đây làm việc.”
“Dạ dạ dạ.” Mấy người đàn ông nhanh chóng chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Vị Hoa ca này bọn họ không dám động vào, ai dám động vào chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, anh Hoa là người dưới trướng anh Lịch, mà anh Lịch lại là phó đường chủ của Đào gia chi diệp Tả đường.
Anh Hoa ra hiệu cho thuộc hạ bằng ánh mắt.
Hai tên thủ hạ liền kéo Cố Uyên vào trong nhà vệ sinh.
Cố Uyên bị bịt một mảnh vải ở miệng, không thể phát ra câu nào, hai tên thủ hạ bỏ Cố Uyên ra lui ra ngoài.
Anh Hoa cười cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trắng nõn thanh thuần đầy nước mắt: “Ôi chao, em xem, khóc đến sưng mắt lên rồi, bọn họ thật là, sao lại có thể nỡ ra tay mạnh với em như vậy, anh đây rất đau lòng.”
Cố Uyên lấy miếng vải từ trong miệng mình ra, cô nhanh chóng chạy ra phía cửa, muốn mở cửa chạy ra ngoài, nhưng một bàn tay ở đằng sau trực tiếp ôm lấy eo cô, đặt cô lên bồn rửa tay, gấp gáp kéo áo khoác của cô ra.
Bây giờ đang là mùa đông.
Cố Uyên mặc rất nhiều, quần áo cũng rất dày, anh Hoa xé xuống không cần nghĩ, cô kịch liệt chống cự: “Buông tôi ra, buông ra!!! Chồng tôi đang ở đây, anh ấy rất nhanh sẽ đến!” Trong lúc chống cự móng tay cô cào lên mặt anh Hoa.
Anh Hoa đau kêu lên một tiếng: “Đồ đàn bà thối, dám cấu tao?”
Hắn ta cởi bỏ quần của mình, gấp gáp xé quần áo trên người Cố Uyên, Cố Uyên mặc chiếc quần bò, lại thêm cô chống cự quyết liệt, anh Hoa mất một lúc lâu vẫn không cởi được quần cô ra, liền trực tiếp túm lấy tóc cô: “Tôi xem xem cô có thể chống cự được bao lâu, ngoan ngoãn để anh Hoa đây chơi đùa một chút.”
Dùng sức xé áo len trên người cô: “Nhìn không ra đấy, nhìn có vẻ gầy không ngờ bên trong lại đẹp như vậy, giả bộ cái gì, hay là tôi gọi hai người anh em bên ngoài vào, chúng ta cùng chơi cho kích thích...” Anh Hoa ánh mắt đầy hưng phấn nói.
Nước mắt cô rơi xuống không ngừng, Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ bây giờ anh đang ở đâu?
Kiều Kiều nhặt áo vest dưới đất lên, phủi phủi bụi dính trên áo, đi qua sàn nhảy, cô không tin, cô lại không đẹp bằng cô gái ban nãy. Không phải là chỉ có chút thanh thuần thôi hay sao?
Bây giờ chắc đang lên tiên với Hoa ca đi.
Tô Ngọc Kỳ cầm chai rượu, bước chân có cút lảo đảo, Nam Tâm đi đằng sau anh, muốn đỡ anh: “Tiên sinh, ngài uống nhiều rồi, không tốt cho dạ dày.”
Anh không để tâm đến cô.
Nam Tâm vẫn đi đằng sau anh.
Tô Ngọc Kỳ đến quầy uống rượu ngồi một chút, phát hiện không thấy Lưu Thanh Vũ đâu, anh chợt bừng tỉnh, định lấy điện thoại thì phát hiện điện thoại của mình....
Anh hơi chau mày, xoa xoa thái dương.
Điện thoại của anh để cùng với áo vest, đều không thấy đâu.
Lưu Thanh Vũ đi đâu rồi?
Nam Tâm nhìn sắc mặt của Tô Ngọc Kỳ không được tốt lắm: “Tiên sinh, có việc gì sao?”
Tô Ngọc Kỳ lãnh đạm nói: “Đưa điện thoại của cô đây.”
Nam Tâm lấy điện thoại ra, mở khóa máy, đưa cho Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông nhập một dãy số, anh đơ ra một lúc, anh phát hiện, bản thân từ không biết đã nhớ số điện thoại của Lưu Thanh Vũ từ lúc nào không hay, điều này làm anh hơi kinh ngạc.”
Anh nhanh chóng gọi đi.
Kiều Kiều ôm áo vest của người đàn ông đi đến, nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh người đàn ông, cũng là một bộ dạng thanh thuần, cô nghiến răng, lại thêm một kẻ nữa, sau khi đến gần, nhìn thấy quần áo của đối phương, hóa ra anh ta là chủ nhân chiếc vest này.
“Tiên sinh, áo của ngài bị rơi, tôi giúp ngài nhặt lại.”
Tô Ngọc Kỳ bỏ điện thoại xuống, ánh mắt lạnh băng rơi trên người Kiều Kiều, anh nhìn Kiều Kiều ôm áo vest của anh trong tay: “Chiếc áo này sao lại ở trong tay cô?” Giọng người đàn ông lạnh đến thấu xương: “Bị rơi, là rơi ở chỗ nào?”
Kiều Kiều phát run, ánh mắt người đàn ông này quá đáng sợ.
“Tôi, tôi.....” Kiều Kiều bị ánh mắt lạnh băng của anh dọa sợ: “Tôi nhặt được ở hành lang.”
“Nhặt được?” Tô Ngọc Kỳ cong lên một nụ cười lạnh lẽo: “Cô tốt nhất là đừng nói dối với tôi.”
Lúc này, có vài người đi đến, chào Nam Tâm, nhìn Kiều Kiều: “Vị cậu chủnày quay lại rồi à, vị tiểu thư lúc nãy ngồi chỗ này còn tìm ngài đấy.” Ánh mắt của người nói đó rơi trên áo vest trên tay Kiều Kiều: “Cái áo vest này không phải là vị tiểu thư lúc nãy ôm đi rồi hay sao? Sao lại ở chỗ cô?”
Những người ở đây đều biết Kiều Kiều, kiêu căng ngạo mạn, cậy là người phụ nữ của anh Hoa, thường đến quán bar tìm kim chủ.
Anh Hoa, cái tên lưu manh khốn kiếp ấy, cậy mình quen biết với anh Lịch nên vô pháp vô thiên không coi ai ra gì.
Những người ở đây có chút gai mắt.
Ánh mắt lạnh lẽo của Tô ngọc Kỳ lướt sang.
Mà lúc này, điện thoại rung lên.
Anh không nói lấy một chữ, áp điện thoại vào tai nghe, chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của một người phụ nữ, tiếp đến là âm thanh đồ vật rơi.
Giống như....điện thoại bị rơi xuống đất.
Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Tô Ngọc Kỳ nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt toát lên hàn ý như muốn giết người, anh đi đến bên Kiều Kiều, đột nghiên dùng sức bóp cổ cô ta, gằn lên: “Nói, vợ tôi đâu?”
Kiều Kiều hoảng sợ trừng to mắt, vợ....
Cô bị siết chặt cổ, mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch: “Tôi, tôi,...không biết....”
Nam Tâm bị dọa cho kinh sợ, lúc lấy lại tinh thần lập tức kéo người đàn ông bên cạnh: “Anh còn không nhanh can ngăn, nhanh lên!!”
“Được được....”
Nam Tâm nhìn người đàn ông nổi giận, trong lòng run lên không ngừng, cô thấy Kiều Kiều sắp không ổn rồi, liền chạy qua: “Kiều Kiều, cô mau nói đi, người này cô không chọc vào được đâu, đừng nói là anh Hoa, cho dù anh Lịch cũng không dám động vào anh ta đâu!”