Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 226: Thành thái



Cố Nhã Thiển tâm trạng rối bời, cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Nhìn khoảng không bên ngoài, có thể nhìn thấy đám mây lớn màu trắng còn có bầu trời xanh thẳm.

6 giờ chiều hạ cánh ở Thành phố Vân Châu.

Khu biệt thự nhà họ Cố, phong cách thiết kế sân nhà rất phục cổ quý tộc, nằm ở đường Đông Đường phong cảnh rất thu hút nhưng lại không xa rời thành thị.

Khu phố thật dài, hai đầu trồng đầy hoa tươi và cây xanh.

Xe chạy nhanh vào khu phố dài đường Đông Đường, khu phố rộng lớn giao thông tiện lợi nhưng lại có rất ít xe ra vào, vì cuối đường chính biệt thự màu kem đan xen nhau của nhà họ Cố.

Xe chạy vào cửa sắt khắc hoa, xuyên qua vườn hoa, đài phun nước rồi dừng lại. Lái xe xuống mở cửa xe, Cố Nhã Thiển xuống trước, nhìn biệt thự màu kem trước mắt, mấy tòa biệt thự màu kem tuy ở cùng một chỗ, nhưng lại tách biệt.

Quản gia nhà họ Cố đi tới, vui vẻ nói: "Cậu chủ, cô chủ, hai người đã trở về."

Cố Giác chống ba toong khẽ gật đầu, Cố Nhã Thiển đi tới khoác tay kia của anh ta đi vào phòng khách, đứng trước cửa, đã nghe thấy tiếng của bà cụ Cố, còn có tiếng của Tống Hân.

Cố Nhã Thiển đi vào, mới phát hiện, ông cụ Cố cũng ở đó.

"Ông ngoại, bà ngoại."

Tống Hân nhìn cô: "Nhã Thiển, vừa nãy chị và bà vừa nhắc tới em đấy, cuối cùng em cũng trở về."

Ông cụ Cố khẽ gật đầu, dù vẻ mặt nhìn vẫn nghiêm túc, nói với Cố Giác: "Cháu đi theo ông."

Bà cụ Cố đưa tay cho Cố Nhã Thiển, cười tủm tỉm nói: "Nhã Thiển, cháu đến đây, ngồi bên cạnh bà."

Hai người già nhà họ Cố, dù không thể hiện rõ yêu thương Cố Nhã Thiển, nhưng rốt cuộc cô cũng là cháu ngoại duy nhất của họ, nên xưa nay người nhà họ Cố từ trên xuống dưới chưa từng nặng lời với cô.

Bà cụ Cố giả bộ tức giận: "Hai người các cháu ấy, bình thường cũng không biết điều quay về thăm bà già này một chút, nếu không phải lần này sắp sinh nhật bà, có phải cháu và anh cháu vẫn không về phải không?"

"Cháu cũng nhớ bà ngoại."

Buổi tối, ở lại nhà họ Cố ăn cơm.

Ăn cơm xong Cố Giác đánh cờ với ông cụ Cố, Cố Nhã Thiển nói chuyện với bà cụ Cố một lúc, nghĩ đến ngày mai Dạ Lê còn phải đi học, Cố Nhã Thiển muốn đưa Dạ Lê về nghỉ trước.

Khu nhà nhà họ Cố rất lớn, ban đêm đèn đường chiếu sáng cả khu.

Cố Nhã Thiển nắm tay Dạ Lê đi bộ 5 phút mới đi đến được chỗ mình ở "Tĩnh Uyển", nơi này trước kia là chỗ ở của mẹ cô.

Vẫn luôn có người quản lý, nên hoa trong sân nở rất đẹp cũng không có cỏ dại.

Lúc này bạn nhỏ Cố Dạ Lê đã buồn ngủ díp mắt rồi, Cố Nhã Thiển ôm nó lên tầng, nhưng bạn nhỏ Cố Dạ Lê mắc bệnh thích sạch sẽ: "Mẹ, con muốn tắm, tắm xong ngủ tiếp."

"Dạ Lê, con đã buồn ngủ như thế rồi, đi nghỉ trước có được không."

"Không được, mẹ con muốn tắm trước."

Cố Nhã Thiển đi mở nước tắm, tắm cho bạn nhỏ Cố Dạ Lê, cô nhìn thằng nhóc gật gù như gà con mổ thóc, ngủ gật trong phòng tắm bốc hơi mù mịt, Cố Dạ Lê khuôn mặt đỏ bừng, Cố Nhã Thiển dùng khăn tắm lau khô người cho nó rồi bế tới giường, cô nằm bên cạnh, nhìn gương mặt say ngủ của nó.

Cô đưa tay, sờ mặt Dạ Lê, đáng tiếc cô đã quên hết rồi.

Ngay cả ký ức liên quan Dạ Lê cũng quên.

Thật ra, dáng vẻ Dạ Lê không hề giống cô, rất nhiều người nói, con trai sẽ giống mẹ, nhưng mà Dạ Lê chỉ có đôi mắt giống cô, tính cách cũng không giống.

Có lẽ là giống…

Nhưng ba Dạ Lê là ai?

Cũng không biết tại sao, lúc này nhìn mặt Dạ Lê, trong đầu Cố Nhã Thiển lại thoảng qua gương mặt người đàn ông kia, vẻn vẹn chỉ một cái chớp mắt, lại khiến lòng cô phiền não.

Cô muốn lấy đầu xuống, gột sạch ý nghĩ hoang đường này.

Không thể, cái này căn bản không có khả năng.

Cô đã hỏi Cố Giác, Cố Giác nói, lần đầu anh tìm tới cô, cô mười chín tuổi, lúc đó cô đã mang thai rồi.

Cố Nam đã nghĩ rất nhiều về ba Dạ Lê, có lẽ là bạn trai khi cô học đại học, có lẽ đối phương là người vô trách nhiệm, sau khi biết cô mang thai đã chia tay cô.

Cố Nhã Thiển nằm ở trên giường, giường trẻ em nhưng rất lớn, đủ cho hai người nghỉ ngơi, nhưng cả đêm cô lại không ngủ được.

Cô ao ước có thể lấy lại trí nhớ trước kia, cô cũng không muốn sống cuộc sống trống rỗng như bây giờ.

Nhưng cô lại sợ trí nhớ trước kia và cô bây giờ đối lập nhau.

Tống Hân an ủi cô nói con người sống phải nhìn về phía trước.

Đúng vậy, con người phải nhìn về phía trước, nhưng có ai sẵn lòng sống cuộc sống lạ lẫm đâu?

Tối ba ngày sau, nhà họ Cố vừa ăn xong bữa tối, bà cụ Cố đang đọc sách với Dạ Lê, Cố Nhã Thiển thì học làm sao đan một cái vòng cổ, cô và Tống Hân, hai người ngồi trên ghế sô pha vừa đan len trong tay vừa xem nhìn xem phim giờ vàng, chỉ nghe thấy quản gia đi tới nói, cậu ba đã trở về.

Cậu ba nhà họ Cố là Cố Thành Thái cũng không phải là con ruột nhà họ Cố, mà là con bạn cũ của ông cụ Cố, từ nhỏ vốn đã sống ở nhà họ Cố, vốn tên là Kỷ Thành Thái, năm 16 tuổi mới được vào gia phả nhà họ Cố, hai người già nhà họ Cố đối xử với anh ta không khác chút nào với hai con trai nhà họ Cố.

Tình cảm ba người thân thiết, Cố Cẩn Hiên theo Cố Giác xử lý việc ở nước ngoài, còn Cố Thành Thái thì phụ trách công ty trong nước.

Người đàn ông mặt mày anh tuấn cả người mặc quần áo màu trắng đi từ bên ngoài vào, quản gia nhận áo khoác từ trong tay anh ta treo ở trên kệ áo, Cố Thành Thái cười: "Bà, chị dâu, em gái, cháu đã trở về."

Bà cụ Cố vui vẻ cười: "Trở về là tốt rồi."

Cố Nhã Thiển cũng không có nhiều ký ức về Cố Thành Thái, hai năm nay cô ở nước Mỹ nhiều hơn, nhưng ba người anh nhà họ Cố đối xử với cô rất, có lẽ vì cô là con gái duy nhất của nhà họ Cố, nên cả nhà đều chiều chuộng cô như công chúa.

Tống Hân nhìn anh ta, cười đùa: "Cậu ba, lần này chắc không cứ tay không trở về như vậy chứ, bà vui vẻ, tôi với Nhã Thiển cũng không ngoại lệ."

"Vâng vâng vâng, chị dâu nói rất đúng." Cố Thành Thái bảo chị Tần mang đồ vật trong xe tới, hai phút sau, tay chị Tần xách mấy túi giấy mua sắm vào, Cố Thành Thái sờ lên tóc Dạ Lê, lấy từ trong túi ra một hộp quà đóng gói xinh đẹp: "Mở ra nhìn xem có thích hay không, đây là bác mua riêng cho cháu."

"Bác, bác làm tóc cháu rối hết cả lên rồi." Bạn nhỏ Cố Dạ Lê vừa nói vừa mở ra, bên trong là một mô hình máy bay, mắt nó sáng lên: "Cháu cảm ơn bác!"

Cố Thành Thái lại thừa cơ xoa xoa tóc của thằng bé, thằng bé đang đắm chìm trong vui sướng, nên cũng không có ý kiến gì.

"Chị dâu, em gái, đây là của hai người." Cố Thành Thái lấy ra hai hộp quà gói tinh tế, đưa cho Tống Hân và Cố Nhã Thiển.

Bà cụ Cố giả bộ thở phì phò: "Không có phần của bà sao?"

"Đương nhiên là có ạ." Cố Thành Thái từ túi quần tây lấy ra một chuỗi phật châu, làm từ gỗ đàn hương tốt nhất, đeo lên cổ tay bà cụ Cố: "Bà có thích không?"

"Thích, đương nhiên thích."

Cố Nhã Thiển đặt cuộn len trên tay xuống, nhưng không mở ngay ra ra, mà híp mắt đáng yêu: "Để em đoán xem, dựa theo cách mà trước kia anh ba theo đuổi, tấn công con gái thì hoặc là vòng tay, hoặc là dây chuyền. Chính là mấy thứ này.”