Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 235: Cháu giỏi đấy, lấy một địch hai



Cố Dạ Lê cúi đầu.

Không hề lên tiếng.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cậu bé, rõ ràng vừa rồi cậu bé còn đánh nhau với hai đứa nhóc kia, dũng mãnh như một con thú nhỏ, làm trên mặt đầy vết thương, vậy mà hiện giờ lại sợ hãi không nói lời nào.

Giống y như quả bóng da bị xì hơi.

Chỉ một lát sau, phó hiệu trưởng Trần chạy tới, khiển trách Trương Duệ Tử một trận, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Tô Ngọc Kỳ không để ý đến bà ta, những người này chỉ vì e ngại thân phận của anh cho nên mới làm bộ răn dạy vài câu, chỉ cần anh vừa rời khỏi thì lại có bạn học khác trong trường ức hiếp cậu bé.

Một đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy mà cứ mở miệng ra là mắng chửi người khác là "con hoang". Anh lạnh lùng nhếch môi, nói: "Hiệu trưởng Vương, các ông định dạy dỗ học sinh thế này sao?"

Hiệu trưởng lau mồ hôi trán: "Tổng giám đốc Tô, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn... Nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm túc."

Anh thản nhiên nói: "Xử lý như thế nào?"

Trương Duệ Tử bị mắng mấy câu, khóc nức nở, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhưng vẫn không nghĩ là mình có lỗi, từ nhỏ cậu bé đã bị nuông chiều thành hư rồi. Hơn nữa, mẹ cậu còn là phó hiệu trưởng của trường, cậu ta cầm tay phó hiệu trưởng Trần: "Mẹ mau đuổi học Cố Dạ Lê đi, chính nó là người bắt nạt con, chính là nó!"

Mặc dù Trần Gia Hoa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hiệu trưởng gọi điện thoại cho bà ta cũng chưa kịp nói cụ thể, nhưng khi tới thấy cảnh mặt mấy đứa nhỏ đều có vết thương, bà ta đoán vừa đánh nhau.

Tất nhiên bà ta biết rõ con trai mình trong trường có dáng vẻ thế nào, những lần đánh nhau trước đó, bà ta có thể dùng chức quyền để giải quyết được, dù sao những đứa trẻ tới đây học đều là nhà có tiền, gia cảnh tốt, nhưng cũng có không ít kẻ nhà giàu mới nổi, cho con đến trường này học để lấy sĩ diện mà thôi, không quyền không thế.

Lời nói của một phó hiệu trưởng như bà ta vẫn còn có chút trọng lượng.

Nhưng lúc này, Trần Gia Hoa nhìn người đàn ông trước mặt, thấy anh không giận mà uy, mặc âu phục cao cấp cầu kỳ, khí chất lạnh lùng đĩnh đạc, ánh mắt hờ hững. Đây tuyệt đối không phải là nhà giàu mới nổi, nhưng bà ta đã ngẫm một lượt tất cả những nhà có tiền trong thành phố Vân Châu mà mình biết thì cũng không nhận ra anh là ai, rốt cuộc đây là người tai to mặt lớn đến nhường nào, trong lòng cô ta run lên, cúi đầu, biết lần này con trai mình gây họa lớn rồi.

Trần Gia Hoa nhìn con trai đang khóc om sòm, tự tay tát cho nó một cái: "Khóc cái gì mà khóc, ai cho con lên lớp ức hiếp bạn học, ai cho con đánh nhau!"

Trương Duệ Tử ngẩn cả người, ôm mặt, dường như không thể tin mẹ sẽ đánh mình, nhưng sau hai giây sửng sốt thì càng khóc to hơn.

Hiệu trưởng thấy sắc mặt Tô Ngọc Kỳ không tốt, hơn nữa lại nhớ đến những gì anh vừa nói, vội vàng lên tiếng: "Tổng giám đốc Tô, trường học của chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, sẽ không để chuyện như thế này xảy ra nữa."

Tô Ngọc Kỳ không tiện nhúng tay vào chuyện trong trường học, anh lạnh lùng liếc nhìn Trần Gia Hoa và Trương Duệ Tử khóc đến thở không ra hơi, loại chuyện như vậy không liên quan gì đến đứa bé, là do cách phụ huynh dạy dỗ có vấn đề. Trẻ con chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng, gần mực thì đen, tuổi nhỏ mà đã học được mấy lời mắng chửi người khác như vậy, ỷ mạnh hiếp yếu, "công lao" của phụ huynh là không thể bỏ qua.

Nhưng trường học này cũng không biết gia thế của cậu bé sao? Đường đường là cậu nhỏ nhà họ Cố mà trong trường học lại bị đánh thành thế này, đây chính là tiểu tổ tông của nhà họ Cố đó. Tô Ngọc Kỳ vừa nghĩ đến lại thấy buồn cười, xem ra nếu như người nhà họ Cố biết chuyện này sẽ lật tung cả cái trường này lên.

Anh thản nhiên "ừ" một tiếng, không trả lời, dẫn Cố Dạ Lê ra khỏi trường.

Cố Dạ Lê cúi đầu, không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ yên lặng đi theo anh, Tô Ngọc Kỳ thấy đầu tóc cậu bé bù xù, tay còn siết chặt.

Đứa bé này đúng là quật cường, tính khí còn hơi nóng nảy.

Nhưng anh cũng có chút bất ngờ, cậu bé này vậy mà lại thực sự đi theo anh.

Trong xe.

Hơi lạnh của điều hòa xua tan cái nóng bên ngoài.

Tô Ngọc Kỳ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Cố Dạ Lê, trên khóe môi còn có vết máu bầm, trên mặt còn có một vết xước, anh nói: "Cháu giỏi đấy, lấy một địch hai."

Cố Dạ Lê vốn còn tưởng sẽ bị người đàn ông này dạy bảo vài câu, không ngờ anh lại còn khen cậu đánh nhau giỏi.

Nãy giờ cậu bé không nói gì là vì chán nản trong lòng, đều do Trương Duệ Tử và Trần Tư Húc lại đánh vào mặt cậu bé, về nhà bị mẹ phát hiện thì phải làm sao bây giờ, mẹ nhất định sẽ đau lòng.

Lúc này vẫn còn đang cau mày nhưng nghe thấy có người khen mình, Cố Dạ Lê lập tức nói: "Đương nhiên rồi, hai người bọn họ sao có thể đánh lại cháu được."

Trên mặt cậu bé chỉ bị cào một vệt, nhưng Trương Duệ Tử bị cậu đánh, cả mặt lẫn tay đều có vết thương, chút nữa nhất định sẽ nổi lên vết bầm.

"Nhóc con, cháu cứ đi theo chú như vậy, không sợ chú bán cháu đi sao. Lẽ nào trong trường học cháu chưa từng học là không được đi theo và lên xe người lạ?"

Cố Dạ Lê "hừ" một tiếng, chính cậu bé cũng cảm thấy kỳ quái, mặc dù cậu vừa nhìn là nhận ra chú này từng xuất hiện bên cạnh mẹ, nhưng đối với cậu thì chú này vẫn là người lạ, cũng không biết vì sao cậu lại rất tin tưởng vào người này, còn đồng ý lên xe anh

"Cháu học lớp mấy rồi?" Tô Ngọc Kỳ đưa tay lấy tấm thẻ trên ngực áo cậu bé xuống, hơi kinh ngạc, đứa nhỏ này nhìn qua cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi, hơi gầy yếu, thế mà đã là học sinh lớp 2 rồi, học lớp bên cạnh của Tinh Tinh.

Anh còn tưởng Cố Dạ Lê chỉ là học sinh lớp 1 thôi.

"Trả lại cho cháu." Cố Dạ Lê vươn tay lên định lấy lại. Tô Ngọc Kỳ lập tức nắm tay lại, sau tấm thẻ có ghim, anh sợ làm tay Cố Dạ Lê bị thương. Cái ghim phía sau xẹt qua lòng bàn tay anh, Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày.

Cố Dạ Lê cũng phát hiện ra, nghiêm mặt: "Cháu... Chú không sao chứ?"

"Đương nhiên có sao rồi." Tô Ngọc Kỳ gài lại tấm thẻ vào trước ngực Cố Dạ Lê, không hề để ý đến vết thương nhỏ trên tay, rồi lại nhìn vào mặt của Cố Dạ Lê.

Đứa nhỏ này sao lại thoáng giống... Tô Ngọc Kỳ còn tưởng mình bị ảo giác, bằng không sao lại có thể thấy đứa nhỏ này có mấy phần giống mình cơ chứ.

Giọng anh hơi khàn khàn: "Cháu mấy tuổi rồi?"

"Cháu 6 tuổi."

Tô Ngọc Kỳ chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, 6 tuổi, vậy thì không phải rồi. Anh đúng là điên rồi, sao lại hoang đường như thế chứ, đứa bé này nhất định có quan hệ với nhà họ Cố, nhưng chưa chắc đã có quan hệ với Cố Nhã Thiển, càng không thể nào có quan hệ gì với anh.

Anh đưa tay xoa bóp mi tâm, bảo tài xế: "Đến bệnh viện."

Nào ngờ Cố Dạ Lê lại như mèo bị dẫm đuôi, lập tức nói: "Cháu không đến bệnh viện."

Anh liếc nhìn cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Cố Dạ Lê vì chống cự mà kích động đỏ ửng lên: "Cháu không đến bệnh viện."