Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 248: Tô ngọc kỳ anh không định giải thích gì với tôi à?



Tô Ngọc Kỳ nhướng mày, anh nhìn ánh mắt có chút xấu xa của cô, dở khóc dở cười.

Anh thấy cô lúc này xinh đẹp đáng yêu thật, anh mím môi: “Cố Nhã Thiển, em có thể bớt thể hiện vẻ đắc ý trên mặt mình được không?”

Cố Nhã Thiển không ngờ bị người ta bắt quả tang nhanh như thế, chẳng lẽ là do cô thể hiện rõ ràng quá à? Cô nhẹ ho một tiếng, dời tầm nhìn ra chỗ khác.

Rồi yên lặng ăn hai miếng cơm.

Cố Tinh Tinh nhìn Cố Nhã Thiển rồi lại nhìn Tô Ngọc Kỳ, cuối cùng lại nhìn Cố Nhã Thiển: “Mẹ, ba bị thương, mẹ đút cho ba ăn được không?”

Cố Nhã Thiển: “…”

Tô Ngọc Kỳ cong môi cười.

“Tinh Tinh, cô không phải…” Nhìn ánh mắt long lanh chờ đợi của Tinh Tinh, Cố Nhã Thiển do dự, không đành lòng làm cô bé thất vọng, cô cười một cái, thôi bỏ đi, đợi ăn cơm xong rồi hẵng nói với nó vậy.

Sao cô lại là mẹ nó được.

Nhưng bây giờ lại phải phải đút cơm giúp Tô Ngọc Kì.

Anh đúng là bị thương vì cứu cô, Cố Nhã Thiển ngẩn ra một chút, mới cầm lấy thìa, múc một thìa cháo đưa qua: “Nào, há miệng.”

Nhà bếp thông với phòng ăn.

Dì Hạ ở trong bếp hầm canh với lửa nhỏ, chỉ nghe tiếng nói cười từ phòng ăn truyền tới.

“Anh không ăn hành.”

“Tôi đút anh ăn gì thì anh ăn nấy đi!”

“Ừ.”

“Cố Nhã Thiển…” Người đàn ông khàn giọng gọi tên cô: “Áo của anh.”

“Tôi không cố ý đâu…ai bảo vừa nãy anh tự nhiên sát qua đây…”

Người phụ nữ buồn bực: “Tôi lau giúp anh là được chứ gì…”

Dì Hạ mỉm cười, từ ngay ông chủ Tô chuyển đến đây, đã khá lâu rồi, nhưng trong biệt thự lúc nào cũng ảm đạm, mà chỉ có những lúc ở bên cô chủ, ông chủ mới có chút vui vẻ, những lúc khác, lúc nào cũng mang vẻ lạnh như băng.

Xem ra cô gái họ Cố này có vị trí rất cao trong lòng ông chủ Tô.

Ăn cơm xong, Cố Tinh Tinh kéo Cố Nhã Thiển đi ra ngoài: “Mẹ, mẹ đi theo con.”

“Tinh Tinh, cô không phải mẹ cháu.” Cố Nhã Thiển tuy rất thích đứa trẻ này, nhưng cô không thể là mẹ nó được.

Cô đi theo Tinh Tinh vào phòng của cô bé.

Cố Tinh Tinh nắm chặt tay cô: “Mẹ là mẹ của con, mẹ, sao mẹ lại không nhớ Tinh Tinh nữa, mẹ quên con rồi sao?”

Ngực Cố Nhã Thiển nghẹn lại, cô quỳ trước mặt cô bé: “Tinh Tinh…”

Cố Tinh Tinh lấy truyện cổ tích từ dưới gối ra, tìm một bức ảnh, nhanh nhảu đưa cho Cố Nhã Thiển: “Mẹ, ba nói mẹ bị mất trí nhớ rồi, mất trí nhớ sẽ khiến mẹ quên mất chúng con, không nhớ Tinh Tinh, không nhớ ba nữa, không còn nhớ dì Lý và anh Phong nữa rồi…”

“Mẹ đừng rời xa Tinh Tinh nữa được không?” Cô bé nhào vào lòng Cố Nhã Thiển, dụi đầu vào vai cô, ôm chặt lấy cô.

Cố Nhã Thiển nhìn chăm chăm vào bức ảnh trong tay mình.

Bức ảnh đơn bạc.

Người con gái ngồi bên trái kia là cô, cô đang bế Tinh Tinh, bên cạnh là một người phụ nữ lạ mặt va một cậu trai khoảng 12, 13 tuổi.

Cô ngây ngẩn nhìn bức ảnh, Tinh Tinh nằm trong lòng cô sụt sịt, bờ vai run nhẹ, cô ôm Tinh Tinh, hơi mở miệng, nhưng không biết nói gì.

Cô hoàn toàn không thể nào tin được…

Tinh Tinh là con gái cô?

Người phụ nữ trong bức ảnh kia, rõ ràng là cô mà.

“Mẹ, ba nói mẹ quên Tinh Tinh mất rồi, mẹ quên con thật rồi sao? Còn dì Lý, anh Tiểu Phong nữa.” Cô bé nói, trong giọng khàn khàn còn có chút nức nở, vẫn ôn chặt cô, chết cũng không để cô đi.

“Mẹ xin lỗi…” Cố Nhã Thiển nhẹ vỗ về bờ vai của Tinh Tinh, cô giờ mới hoàn hồn, còn hơi run rẩy: “Mẹ…mẹ thật sự nhớ không rõ nữa, những, mẹ sẽ cố gắng, cố gắng nhớ lại, được không…”

“Ba của con…” Cố Nhã Thiển có rất nhiều việc muốn hỏi, nhưng hỏi một cô bé làm sao được, cô bế Cố Tinh Tinh lên, nhẹ nhàng vỗ về cô bé, cô không thể ngờ được, sao mình lại có một đứa con gái?

“Mẹ, Tinh Tinh phải làm bài tập rồi, mẹ hứa với con ở với con tối nay đi được không, mẹ đừng đi, Tinh Tinh nhớ mẹ lắm, ba cũng nhớ mẹ.”

Cố Nhã Thiển không nỡ từ chối, liền gật đầu.

Cô vuốt ve hai má trắng mềm của con gái, thật xa lạ, nhưng lại làm tim cô run rẩy, đây là con gái của cô…

Cô cúi đầu nhẹ hôn cô bé.

Rồi rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Cố Nhã Thiển trong đầu trống rỗng.

Cô ngẩng đầu nhìn bóng hình ai đó đang đi lên tầng, Cố Nhã Thiển nhìn anh, Tô Ngọc Kỳ hình như không chuý bất ngờ, nói: “Đến thư phòng của anh đi.”

Đi vào thư phòng, căn phòng rất có phong cách của đàn ông, màu đen làm chủ đạo, màu lạnh mà cao quý.

“Tô Ngọc Kỳ, anh không định giải thích gì với tôi à?”

“Em đang hỏi về vấn đề gì vậy?”

“Tinh Tinh là con gái của tôi, sao anh không nói cho tôi biết?” Cố Nhã Thiển mím môi, cố gắng để mình bình tĩnh, nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trên sofa.

Tô Ngọc Kỳ im lặng hai giây, chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn sâu thẳm vây lấy cô: “Anh có rất nhiều cơ hội để nói với em, nhưng Cố Nhã Thiển cô ấy nói với anh, cô ấy muốn hướng về phía trước, con người phải biết nhìn về tương lai, không phải sao?”

“Đúng, đúng là tôi nói.” Cố Nhã Thiển chầm chậm bước tới, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào anh: “Thế nên, nếu Tinh Tinh không nói với tôi, anh không nói cho tôi biết được à? Anh không định nói cho tôi biết Tinh Tinh là con gái tôi, mãi mãi giấu tôi thế này sao?”

Hai năm rồi, tất cả mọi thứ mà cô niết đều là của người khác kể lại, kể rằng cô tên là Cố Nhã Thiển, là con gái thứ tư của nhà họ Cố, kể rằng cô có một đứa con trai.

Cô nhìn mọi thứ lạ lẫm trước mắt, cố gắng để làm quen, bao lần âm thầm ở trong phòng khóc.

Người đàn ông nắm chặt tay, vết thương trên tay lại đau, giọng anh trầm khàn: “Em đã hứa sẽ đợi anh về.” Giọng anh càng ngày càng khàn, nở nụ cười tự giễu: “Nhưng khi anh về mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, em biết không, lúc đó anh như phát điên.”

Tô Ngọc Kỳ đứng dậy, nắm chặt lấy tay người phụ nữ: “Anh không đáng để em tin tưởng vậy sao, sao không đợi anh, đợi anh về là có thể giải quyết mọi chuyện rồi.”

Cô không kìm được nước mắt mình: “Anh tưởng tôi không muốn biết à? Anh tưởng tôi muốn kí ức trống rỗng một mảng mãi sao?”

Cố Nhã Thiển giãy ra: “Bỏ tôi ra, Tô Ngọc Kỳ anh bỏ tôi ra, sao anh không tìm tôi sớm hơn, sao không đến tìm tôi, tại sao…”

Người đàn ông ôm cô vào lòng: “Xin lỗi em, anh đến muộn.”

“Nhã Thiển, anh xin lỗi.” Tô Ngọc Kỳ ôm chặt lấy cô, hít hà mùi vị tóc cô, giọng khàn đến nấc lên: “Anh tới muộn rồi.”