Cô ngẫm nghĩ một hồi bèn cầm lấy điện thoại, đặt bên tai, nói giọng hờ hững, "Có chuyện gì sao?"
"Uyên à, sao con lại nói chuyện với ba như thế. Chúng ta là người một nhà mà. Tối nay con có rảnh không? Về nhà một chuyến đi, gia đình chúng ta cùng ăn bữa cơm."
Cố Uyên không hề cảm thấy chỉ là việc ăn một bữa tối đơn giản…
Lưu Chấn Khang và Trần Quân Mai là người thế nào sao Cố Uyên không biết chứ, không chừng là có chuyện gì đó.
Hơn nữa, cô và bọn họ không có lời tốt đẹp gì để trò chuyện.
Càng không cần cùng nhau ăn cơm.
Cô sợ cô lại trào lên cảm giác ghê tởm.
"Không rảnh. Ông có chuyện gì thì nói đi, không có chuyện tôi cúp máy đây."
"Ây Uyên con, đừng cúp, đừng cúp. Chẳng qua ba muốn con và cậu Tô cùng về nhà ăn bữa cơm tối thôi. Con cũng đã kết hôn với cậu Tô một thời gian rồi, cũng nên về đây ăn một bữa cơm chứ."
Khóe miệng Cố Uyên nổi lên ý cười, "Ông Lưu, chắc hẳn ông có chuyện gì đó không hiểu rõ rồi. Tôi đồng ý thay Lưu Thanh Vũ gả cho Tô Ngọc Kỳ, nhưng chuyện này không có nghĩa rằng tôi sẽ ngoan ngoãn sắm tròn vai diễn của Lưu Thanh Vũ, làm một người con gái tốt của ông."
Cố Uyên nhớ tới lời Tô Ngọc Kỳ nói về chuyện Lưu Chấn Khang dùng quan hệ với cô để mượn bảy trăm tỷ của ông Tô, còn lấy thêm một hạng mục..."
"Cố Uyên, ba là ba con. Chẳng qua ba chỉ muốn gặp mặt con rể ba một cách đàng hoàng mà thôi. Chúng ta là người một nhà, ăn bữa cơm thì có làm sao?"
"Ba?" Cố Uyên bật cười, đáy mắt cô dần chua xót, "Nếu không vì Lưu Thanh Vũ mang thai, ông muốn ôm chân nhà họ Tô lại không còn cách nào khác, ông có nhớ tới người con gái là tôi đây không? Lúc mẹ ra đi, tôi quỳ ngoài cửa nhà họ Lưu, cầu xin ông tới bệnh viện thăm mẹ, bởi bà luôn mong nhớ ông. Lúc đó, ông có nhớ ra tôi là con gái ông không? Tùng An mắc bệnh nặng, tôi tới nhà họ Lưu cầu xin ông, xin ông cho tôi vay chút tiền, ông lúc đó có nghĩ mình còn có người con gái này không? Ông tự tiện tới nhà họ Tô mượn tiền, lấy hạng mục đi, ông có nhớ tới tôi là con gái của ông không?"
Đầu dây bên kia không lên tiếng, chỉ nói một câu, "Con nói chuyện với người lớn như vậy sao? Mẹ con dạy con thế này à!"
Cô siết chặt ngón tay, sau đó ngắt cuộc gọi.
Mẹ, đây là người mà mẹ thích sao?
Lưu Chấn Khang lại gọi hai cuộc tới, Cố Uyên không tiếp. Tới cuối cùng, cô thẳng tay tắt nguồn điện thoại.
Trước nay cô đâu ngờ được người trong một nhà lại có thể vô sỉ như vậy...
Cố Uyên cầm lấy túi xách, cô không để ý gì tới tiếng gọi của Vú Trương cứ thế đi ra ngoài sau đó gọi một chiếc xe đi tới nghĩa trang nhà họ Lưu.
Cứ ngồi vậy cho đến rất khuya.
Mấy ngày nay, Cố Uyên không có chuyện gì thì ở trong phòng đọc sách, hoặc ra ngoài đi dạo.
Khoảng thời gian này, cô cũng không tới tập đoàn nhà họ Tô nữa.
Bởi vì hôm thứ sáu, Tô Ngọc Kỳ có nói với bà Tô, "Bà nội, sau này đừng để Thanh Vũ đi đưa canh gà cho con nữa. Bà cứ sai người làm mang đến là được rồi. Ngày nào Thanh Vũ cũng đi, có hôm con bận họp khiến cô ấy chờ rất lâu. Con không nỡ."
"Bà nội, đây là bánh con và vú Trương học làm, không có đường nhưng hương vị vô cùng thơm ngọt, bên trong còn thoang thoảng mùi hoa quế, bà nếm thử xem."
Bà Tô ăn một miếng, cười tít mắt nói, "Ăn ngon thật. Thanh Vũ, Ngọc Kỳ nhà chúng ta cưới được con là may mắn của nó."
Cố Uyên cúi đầu.
Cô cười không đáp lại.
Bà Tô chỉ coi như cô đang thẹn thùng.
Buổi chiều nhàn hạ, Cố Uyên đánh cờ cùng ông Tô, cô cười cười, "Ông ơi, ông sắp thua rồi."
Bà Tô đi tới, đứng bên cạnh nhìn cười nói, "Thanh Vũ con học đánh cờ từ ai thế, mau diệt sạch nhuệ khí của lão già này đi. Lúc nào ông ấy cũng nghĩ mình giỏi nhất. Bà chơi cờ với ông ấy, không phải cũng là để ông ấy...."
Ông Tô nhìn ván cờ, lại nhìn bà Tô đang đứng cạnh mình, "hừ" một tiếng, "Tôi cho bà thua tan tác."