Người đàn ông hỏi, Mộc Như Phương không phát ra tiếng, cô lắc đầu, Đào Gia Thiên dường như biết cô thể nói chuyện, nên chuyển sang chế độ gọi video, điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị lời mời gọi video của đối phương.
Mộc Như Phương thuận tay ấn vào.
Đào Gia Thiên ngồi trước bàn làm việc, anh ta vừa kết thúc một cuộc video hội nghị.
Thì nghe thấy điện thoại rung lên, Mộc Như Phương gửi một tin nhắn qua cho anh ta.
Y Y.
Kế hoạch của Đào Kiệt và Tống Thấm Như, không phải anh ta không biết.
Y Y là em gái của anh ta, nhưng có những lúc, có nhiều chuyện không thể chỉ dùng một lời nói đơn giản là có thể giải quyết được, về chuyện này của Đào Y Y, không phải anh ta nhúng tay vào thì cô ấy sẽ không phải gả tới nhà họ Doãn, anh ta biết dã tâm của ba mẹ mình, muốn mượn tay của Doãn Minh Tước, một cậu hai không có thực quyền gì, giúp đỡ Doãn Minh Tước đoạt quyền, như vậy cũng có thể nói nhà họ Doãn sau này cũng sẽ là của nhà họ Đào, tuy chuyện này cũng không quang minh chính đại cho lắm.
Anh ta có thể ngăn cản hôn lễ của Đào Y Y, không để cho cô ấy gả đến nhà họ Doãn.
Nhưng trong mắt của Đào Kiệt và Tống Thấm Như, không có nhà họ Doãn thì sẽ có nhà họ Cao, nhà họ Trương….
“Mộc Như Phương, Y Y không liên lạc gì với em sao?” Đào Gia Thiên nhìn người phụ nữ trong video, cô hình như vừa mới tắm xong, gò má trắng ngần tinh tế mang theo một lớp sương mờ ảo tự nhiên, những sợi tóc còn ẩm ướt dính hai bên má, cô choàng một chiếc khăn tắm màu hồng nhạt có thắt lưng, theo động tác hô hấp của cô, có thể nhìn thấy được làn da trắng nõn phập phồng trước ngực.
Cô không mặc áo ngực.
Mộc Như Phương dường như cũng phát hiện bản thân chỉ choàng một chiếc khăn tắm, cô vừa mới tắm xong, không mặc đồ ngủ, cũng chuẩn bị đi ngủ rồi, ai ngờ Đào Gia Thiên sẽ gọi video qua cho mình, cô vội vàng dừng thủ ngữ lại, sau đó nằm trên giường lấy chăn đắp lại, khi cô cầm điện thoại mà còn kéo chăn, điện thoại ngay lập tức đập vào mặt cô.
Cô kêu nhỏ một tiếng “a”.
Cô xoa cái trán bị đập trúng.
Thật là đau.
Đào Gia Thiên nghe thấy âm thanh tinh tế của người phụ nữ, hình ảnh trong video tối đen, người đàn ông khẽ cong môi, anh dường như chỉ cười một cái, đáy mắt chưa đựng ý cười nhàn nhạt bởi vì động tác nhỏ đó của cô, anh ta bắt chéo hai chân, hơi ngả lưng vào ghế dựa đằng sau.
“Thật ngốc.” Tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói trầm thấp đó còn mang theo một tia cưng chìêu.
Mộc Như Phương nghe thấy giọng nói của người đàn ông, cô điều chỉnh lại động tác của mình, cầm chăn bông che ngực dựa vào giường, rồi cô mới cầm điện thoại lên, hình ảnh lúc này mới được rõ ràng, cô nhìn thấy người đàn ông trong video, anh ta đang ở rong phòng làm việc, trên sóng mũi cao thẳng là một chiếc kính, lúc này anh ta mới lấy xuống, Mộc Như Phương nhìn anh ta, cô chỉ dùng một tay để nói thủ ngữ: “Anh, vẫn đang làm việc à? Đã muộn như vậy rồi.”
Một tay giơ điện thoại.
Một tay dùng thủ ngữ.
Cô sợ Đào Gia Thiên nhìn không hiểu nên làm thủ ngữ rất chậm.
Đào Gia Thiên gật đầu: “Ừ, hôm nay canh chừng em ngủ nên bị chậm trễ một số việc.”
Buổi chiều có một hội nghị rất quan trọng.
Anh nhíu mi tâm, nhìn Mộc Như Phương, cả người cả người phụ nữ lúc này đều được bao bọc trong chăn bông, chỉ lộ ra một cái đầu và đôi tay, ngay cả cái cổ cũng gần như thụt lại, cái trán của cô bị động tác vụng về của cô đập trúng mà đã đỏ lên, viền mắt cũng ửng đỏ.
“Như Phương, nếu em biết tin tức của Y Y thì nói cho anh, không có nhà họ Doãn thì sẽ có nhà họ Trương, nhà họ Cao, còn có một gia tộc khác để liên hôn, con bé là em gái của anh, anh cũng mong nó sẽ tốt, nhưng lúc này có nhiều chuyện cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.”
Mộc Như Phương biết, nếu như Đào Y Y ở nhà họ Đào, nếu như cô ấy không trở nên mạnh mẽ, lông cánh vẫn chưa đủ cứng cáp, thoát khỏi nhà họ Doãn thì cũng sẽ có một cuộc hôn nhân khác: “Vậy anh thì sao? Mẹ của anh, bảo anh cưới… Hạ Thư Dao, anh có đồng ý không?”
“Không.” Đào Gia Thiên trả lời rất thẳng thắn.
Đôi mắt của anh mang theo sự mệt mỏi, nhưng giọng nói lại vô cũng quyết tuyệt.
“Anh không thích Hạ Thư Dao, mẹ của anh cũng không có bản lĩnh bắt anh cưới người anh không thích.”
Mộc Như Phương thật sự muốn nói.
Vậy anh muốn cưới Thiệu Vy Vy không…
Nhưng cô cuối cùng cũng không hỏi, anh có thể cự tuyệt Hạ Thư Dao một cách rõ ràng nhanh chóng, không một chút để ý, nhưng trong lòng Mộc Như Phương biết, nếu như đổi lại là Thiệu Vy Vy, anh cũng sẽ cự tuyệt, nhưng cũng sẽ…
Do dự…
Mộc Như Phương lắc đầu: “Y Y không có liên lạc với em. Mấy ngày trước khi cô ấy đi thì có đi dạo phố với em, cô ấy nói không muốn gả cho người mình không thích không quen biết, cô ấy nói muốn tôi giúp cô ấy rời khỏi Hải Châu, nhưng lúc đó em cự tuyệt, em mong cô ấy có thể sống tốt, từ nhỏ cô ấy đã được cưng chiều đến khi lớn lên, tính cách đơn thuần, em lo lắng cô ấy ở bên ngoài sẽ không được sống tốt.”
Đào Y Y không giống với cô, cô có thể bôn ba được ở bên ngoài, chuyện gì cũng đã từng trải qua.
Đào Y Y không giống thế.
Người đàn ông cười một tiếng, nhìn cô, cảm xúc của cô biểu lộ ra rõ ràng như thế, không giống như giả bộ, Y Y quả thật là không liên lạc với cô, anh ta nói: “Trước đây không phải em không thích Y Y hay sao?”
“Đó là do Đào Y Y cũng không thích em mà, cô ấy luôn cảm thấy em tranh giành sự cưng chiều của anh, cô ấy luôn cảm thấy anh trai của mình không thích mình mà lại thích một người ngoài như em…”
Đào Gia Thiên: “Trước đây anh biểu lộ rõ ràng như thế à?”
“Đúng vậy, sinh nhật của em và Y Y chỉ cách mấy ngày, có lần, anh từ nước Pháp trở về mua cho em một sợi dây chuyền kim cương màu hồng nhạt, cũng mua cho Đào Y Y một sợi…” Nói đến đây, Mộc Như Phương lại không có động tác gì nữa, cô nhìn Đào Gia Thiên: “Anh đã không nhớ thì cũng không có gì để nói…”
Sau này Đào Y Y mất bình tĩnh đem sợi dây chuyền của cô cắt đứt, món quà sinh nhật của Đào Y Y không đẹp giống như của cô, thật ra kiểu dáng không giống nhưng nhãn hiệu đều giống nhau, một sợi là hàng cao cấp, một sợi là hàng mới nhất.
Từ nhỏ Đào Y Y đã được yêu thương cưng chiều, dường như cả nhà họ Đào đều nâng niu cô ấy, là một cô công chúa nhỏ của nhà họ Đào, sau này, anh trai của cô ấy thích một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa lại mang cô gái ấy về sống cùng, anh trai của cô ấy bắt đầu chuyển sự cưng chiều của mình cho một cô gái xinh đẹp khác.
…
Lúc Đào Y Y mở mắt ra, phát hiện mình không nhìn thấy gì.
Cô giãy giụa muốn ngồi dậy, phát ra tiếng kêu nhỏ.
“Cô gái, cô tỉnh rồi à?”
Đào Y Y vẫn không có cách nào thích ứng được với bóng tối ở trước mắt, sao cô lại không nhìn thấy gì hết!!
Mắt của cô bị sao vậy!!
Người làm thấy Đào Y Y định xuống giường, vội vàng đặt cái khay trong tay xuống, hét lớn ra bên ngoài: “Nói cho cậu chủ, cô gái này tỉnh rồi.” Cô ta vội vàng đi qua, đỡ lấy Đào Y Y: “Cô gái.”
Đào Y Y không nhìn thấy, hai chân của Đào Y Y đứng dưới đất, thiếu chút nữa đã té ngã, hai chân cũng hơi vô lực, đã xảy ra chuyện gì!! Cô vội vàng nắm lấy cánh tay run rẩy hỏi: “Tôi bị sao vậy, vì sao tôi không nhìn thấy!! Đây là đâu?? Cô là ai?”