Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 614: Là em quấn lấy anh



""Tử Việt, Tử Việt, con không sao chứ!"" Minh Lê đau lòng nhìn Trọng Tử Việt, vội vàng gọi thím Tang làm cho thím Tang cầm theo hộp y tế lên.

Thím Tang nghe thấy động tĩnh trên lầu liền vội vàng cầm hộp y tế đi vào, thấy đầu Tử Việt chảy máu liền kinh hãi kêu lên một tiếng: ""Cậu chủ.""

Trọng Tử Việt là con trai độc nhất trong nhà, Minh Lê và Trọng Hoài Viễn đều rất yêu thương, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thương tổn gì, thím Tang nhìn Trọng Hoài Viễn một cái, Trọng Hoài Viễn đứng cạnh bàn học, vừa ném một chiếc nghiên mực, tay giơ lên còn run run, lúc này hơi run rẩy, chắc trong lòng cũng hối hận.

Thím Tang vội vàng tìm hộp y tế định xử lý vết thương cho Trọng Tử Việt.

Bị Trọng Tử Việt đẩy ra, anh nhìn Trọng Hoài Viễn và Minh Lê: ""Ba, mẹ, hai người còn có chuyện gì không? Nếu không thì con đi trước, hôm nay con có hẹn với bạn rồi."" Nói xong anh xoay người rời đi.

Minh Lê hướng về phía bóng lưng của anh gọi một tiếng: ""Tử Việt!""

Có chút hối hận vì ném nghiên mực khiến Trọng Tử Việt bị thương, thấy mình xuống tay quá nặng, nhưng lúc này ông vì tức giận mà tim đập nhanh hơn, ngồi xuống ghế sô pha: ""Thằng nhóc này đúng là càng ngày càng vô lý!""

Minh Lê bước qua nhìn Trọng Hoài Viễn, hơi oán trách: ""Sao ông lại nặng tay như vậy chứ, con của chúng ta từ nhỏ đến lớn đền hiểu chuyện, hiếu thuận như thế, sao ông nỡ nhẫn tâm ra tay nặng như vậy, ông xem chảy cả máu rồi!""

Minh Lê quả thực đã bị dọa!

""Hoài Viễn, anh tức giận cũng không thể, không thể nặng tay như thế!""

Trọng Hoài Viễn nhìn Minh Lê, ông cũng là tức giận thôi, sau cũng hơi hối hận rồi, nhưng làm thì cũng đã làm rồi, hơn nữa thái độ này của Trọng Tử Việt cùng với dáng vẻ trước đó của anh khiến Trọng Hoài Viễn vô cùng thất vọng, ông ngồi trên sô pha, nâng tay ôm ngực: ""Nó đem một đứa không ra gì về nhà, nếu truyện này truyền ra, người ngoài sẽ nói thế nào về nhà mình chứ!!""

Minh Lê cũng biết chuyện này Trọng Tử Việt làm có chút không thỏa đáng!

Vậy mà đem một cô gái về nhà thật!

Bà cứ nghĩ Tử Việt chỉ bực bội vài ngày, chơi bời với bạn gái bên ngoài vài hôm hoặc say rượu mấy bữa thôi.

Bà nhìn Trọng Hoài Viễn, bước vài bước qua: ""Hoài Viễn, anh sao thế, có phải là tim không thoải mái không, anh đấy, đừng tức giận nữa, anh xem, tim đã không tốt sẵn rồi, đừng có nổi giận nữa!""

Bà lấy thuốc từ hộp y tế ra: ""Hoài Viễn, uống chút thuốc trước đi.""

Trọng Hoài Viễn nhắm mắt lại: ""Anh nghỉ ngơi một lát, không cần uống thuốc, không sao đâu.""

Thím Tang đuổi theo Trọng Tử Việt xuống dưới lầu: ""Cậu chủ, cậu chủ.""

Trọng Tử Việt bước rất nhanh, thím Tang bước nhỏ ở phía sau, trên bậc thang trải thảm, bước chân của bà mềm nhũn, trực tiếp té ngã, suy cho cũng cũng là người 40 tuổi, vội vàng nắm lấy tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững.

""Cậu chủ!! Để tôi xử lý vết thương cho cậu rồi hãy đi!""

Trọng Tử Việt dừng bước chân.

Anh xoay người nhìn thím Tang ngã trên cầu thang, bước lên vài bước: ""Thím Tang, thím không sao chứ, không ngã chứ.""

Thím Tang nhìn Trọng Tử Việt, Trong Tử Việt dìu bà dứng dậy, thím Tang nói: ""Tôi xử lí vết thương cho cậu nhé, trong phòng tôi còn có hộp thuốc, cậu có định ra ngoài hẹn gặp bạn thì cũng phải xử lý vết thương chút chứ.""

Trong phòng ngủ.

Trọng Tử Việt ngồi trên sô pha, thím Tang giúp anh băng bó miệng vết thương trên đầu, vết thương ở cuối xương mày, không sâu nhưng cũng cứa một đường trên da khiến máu chảy ra: ""Cậu chủ à, ông chủ cũng tức giận lắm rồi, mấy ngày này cậu đừng đối nghịch với ông ấy nữa, suy cho cũng thì cũng là ba cậu, hơn nữa mấy hôm nay cô chủ cũng vẫn luôn lo lắng cho cậu.""

Thím Tang là người nhà họ Minh, từ nhỏ đã đi theo Minh Lê.

Thường ngày bà đều gọi Minh Lê là cô chủ hoặc bà chủ.

Trọng Tử Việt không lên tiếng.

Thím Tang nói tiếp: ""Cậu chủ, cậu thích cô gái thế nào cũng được, cho dù có là bình thường đi nữa, nhưng gia cảnh phải trong sạch, cậu mang Tiểu Như này về, ông bà chủ sao có thể chấp nhận được, bệnh tim của ông chủ cũng suýt tái phát rồi.""

Trọng Tử Việt cong môi: ""Tôi cảm thấy Tiểu Như rất tốt mà.""

Thím Tang biết lời của Trọng Tử Việt là lời nói lúc tức giận.

Băng bó vết thương xong, Trọng Tử Việt nói với thím Tang: ""Thím Tang, thím ra ngoài trước đi, tôi ở đây nghỉ ngơi một lát.""

Cả tối hôm qua anh uống rượu, đến 4h sáng mới về, lúc này đầu cũng đau nhức.

Sau khi thím Tang rời đi, Trọng Tử Việt nằm trên sô pha nhắm mắt lại.

Ngồi dậy, anh cũng chưa ngủ với Tiểu Như, chỉ là để Tiểu Như ở lại phòng ngủ của anh mà thôi, anh cũng chẳng thích Tiểu Như.

Anh chỉ muốn cho Mộc Như Phương thấy chẳng phải không có cô là không được.

Nhưng đêm qua Mộc Như Phương

Lại không về

Cô ở cùng với Đào Gia Thiên.

Vừa nghĩ đến đây, nụ cười tự giễu trên khuôn mặt tuấn lãng của Trọng Tử Việt càng sâu hơn...

Mộc Như Phương ở cùng Đào Gia Thiên cả một đêm, bị người đàn ông lăn lộn đến tận rạng sáng, giờ là 10h sáng, cô vừa mở mắt ra, một tia sáng chiếu lên mặt cô, làn da trắng hồng, cô khẽ xoa mắt đứng dậy, phát hiện Đào Gia Thiên không còn bên cạnh mình nữa, cô giơ tay xoa vị trí bên cạnh mình một chút, vẫn còn hơi ấm.

Cô xuống giường đứng dậy đi vào phòng tắm.

Thấy người đàn ông đã để một bộ nội y và quần áo ngủ màu tím, gò má cô hơi nóng lên rồi bước vào nhà tắm, nhiệt độ nước trong bồn vừa ổn, anh đã chuẩn bị xong hết rồi, Mộc Như Phương có chút không tin được, anh cẩn thận như vậy từ lúc nào thế.

Cô quay lại phòng lấy di động rồi lại vào phòng tắm lần nữa, nằm trong bồn nhắn một tin cho Đào Gia Thiên: ""Anh đang ở thư phòng à?""

""Tỉnh rồi à"" Người đàn ông trả lời lại rất nhanh.

Mộc Như Phương thấy rất không công bằng, rõ ràng đêm qua cùng ngủ rất muộn nhưng thể lực cùng tinh lực người đàn ông này giống như dùng một lần không hết vậy.

Ngâm trong nước ấm làm xoa dịu đi cảm giác đau nhức.

""Em vừa mới tỉnh.""

""Anh ở công ty."" Người đàn ông trả lời lại.

""Không phải hôm nay là chủ nhật ư? Hơn nữa tối qua anh còn ngủ muộn nữa."" Lúc Mộc Như Phương gõ mấy chữ ngủ muộn hai má hơi nóng lên.

Mà lúc này Đào Gia Thiên đang ở trong phòng họp, dự một cuộc họp rất quan trọng, nhìn mấy dòng chữ Mộc Như Phương gửi tới, trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi lộ ra nụ cười, đầu ngón tay thon dài của người đàn ông đánh một hàng chữ rồi gửi đi: ""Ngủ muộn, Mộc Như Phương, em cũng biết anh ngủ muộn à? Còn không phải là em quấn lấy anh ư, anh cũng muốn ngủ sớm hơn chút.""

Hôm nay có một cuộc hộp khẩn, tạm thời cuối tuần tăng ca.

Từ 9 rưỡi đến giờ đã được nửa giờ rồi, mặt của Đào Gia Thiên vẫn lạnh lùng khí thế bức người, ở Đào Thị, dường như chẳng khác nào sống trong mùa đông, Đào Gia Thiên là người đàn ông mà hầu như tất cả những người phụ nữ ở thành phố Hải Châu đều hướng tới, muốn gả cho anh, vẻ ngoài anh tuấn bất phàm, gia cảnh giàu có, quyền lực, ở thành phố Hải Châu cũng chỉ có Tô Ngọc Kỳ mới có thể ngang hàng với anh.

Qủa thực là danh môn thượng lưu cao cấp nhất ở thành phố Hải Châu.

Cho dù Đào Gia Thiên trong công ty mặt lạnh nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên nữ lén thảo luận về anh, nhìn anh nhiều thêm một cái cũng thấy đẹp mắt.

Mà lúc này một người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng lại nhìn điện thoại nở nụ cười.

Có một nhân viên nữ xem đến ngây ngốc.