Phá Quân Mệnh

Chương 1112



Lão Ngô, bảo mọi người nâng cao cảnh giác, chỗ này khả năng cao không chỉ có mình chúng ta thôi đâu, dù gì đây cũng là mộ phần của Vạn Tượng Pháp Vương...”, tên trưởng đoàn của nhóm người đó nói với người đứng bên cạnh.  

Người được gọi là lão Ngô đó quay đầu lại hô lên một tiếng, tiếp đó là một loạt tiếng súng lên đạn vang lên, không ngờ những người lại mang theo cả súng.  

Mấy người của nhóm Âu Dương Ngọc Quân trở nên nghiêm túc, thế nhưng trong mắt cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, bọn họ có nghe tên cầm đầu đó nói cái gì mà Vạn Tượng Pháp Vương.  

Pháp Vương là cách gọi tôn kính trong Phật giáo đối với Phật Bồ Tát, vì chỉ có những người đứng hàng trên cùng trong Phật pháp mới được gọi là Pháp Vương.  

Kẻ đó nói đây là mộ phần của Pháp Vương, lẽ nào đây là bọn trộm mộ?  

“Chúng ta có cần đi theo hay không?”, Long Linh khẽ nói.  

“Đợi lát...”, Âu Dương Ngọc Quân đột nhiên nói, bởi vì có một người đàn ông đang đi về phía bên này.  

Ba người bọn họ liền nâng cao cảnh giác, không biết có phải người này đã phát hiện ra bọn họ rồi hay không, thế nhưng động tác tiếp theo của người này lại khiến Long Linh đen mặt, vì tên này lại đi tới đây tháo thắt lưng.  

Trông bộ dạng này chắc phải cỡ lớn, thần xui quỷ khiến thế nào lại tìm tới đúng vị trí của bọn họ.  

“Suỵt...”, Âu Dương Ngọc Quân đặt tay lên miệng, nhẹ nhàng đi sang một bên, còn người đàn ông kia lúc này đã nhảy qua tảng đá đi về phía trước.  

Long Linh và Zado xuất hiện trước mặt người đàn ông này, khiến hắn ta ngẩn người.  

“Hi...”  

Long Linh cười tươi chào hắn ta.  

Người đàn ông này giật mình, đang định mở miệng, thì một bàn tay từ phía sau liền bịt chặt lấy miệng hắn ta: “Không được cử động, bằng không đâm chết mày!”

Người đàn ông đó bị dọa sợ, sao lại có người ở đây chứ?  

Hắn ta không nghĩ ra, nhưng bây giờ cũng không cần phải nghĩ nữa, bởi vì con dao sắc lạnh đang dí thẳng vào cổ khiến hắn ta sợ hãi không thôi.  

“Có nghe thấy không, hãy làm theo tất cả những gì tao nói, nếu không sẽ bị đâm chết ngay lập tức”.  

Âu Dương Ngọc Quân rất biết cách uy hiếp người ta, ngay khi vừa nói xong, cậu ta cứa dao vào một chút khiến cho máu từ cổ người đàn ông lập tức chảy xuống.  

Đau đớn khiến hắn ta gật đầu liên tục, Âu Dương Ngọc Quân buông tay ra: “Nói, các người là ai? Đến làm gì? Sao lại đi vào được?”  

“Đại ca, đừng giết tôi, chỉ cần anh không giết tôi...”  

“Câm mồm, tao hỏi mày trả lời, đừng có mặc cả với tao, nếu không tao sẽ giết mày ngay lập tức”.  

“Đại ca, chúng tôi đến để đào kho báu, nhưng mà đào cái gì thì tôi không biết, tôi chỉ là một tên lâu la mà thôi, anh cứ coi tôi như cái rắm mà thả tôi đi đi”.  

“Haha, mày rất không thành thật”.  

Âu Dương Ngọc Quân cười lạnh một tiếng, một tay đột nhiên bịt miệng người đàn ông, tay còn lại cầm dao, lưỡi dao chệch hướng, đâm thẳng vào vai hắn ta.  

Người đàn ông đó bật ra một tiếng đau đớn, hắn ta muốn hét lên nhưng lại bị giữ chặt miệng.  

“Nói thật đi, nếu không nhát tiếp theo sẽ là cổ họng của mày đấy, sống hay chết, do mày tự chọn”.  

Hắn ta điên cuồng gật đầu, lần này, không dám giở trò nữa mà một năm một mười kể ra hết những gì mình biết.