Phá Quân Mệnh

Chương 1113



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hóa ra, nhóm người này là những tên đạo mộ quốc tế, bọn chúng được chuẩn bị đầy đủ để tìm kiếm và khai thác những ngôi mộ trên khắp thế giới.  

Đây là lăng mộ của một vị Pháp Vương Viêng Chăn ở Bắc Tây Tạng cách đây hàng trăm năm, chuyện mà Phật mạ vàng thì hầu như ai cũng biết.  

Hầu như tất cả các tượng Phật đều làm bằng vàng sáng chói, những bức tượng lúc đó không phải là sơn son thếp vàng mà là vàng lá thật.  

Tương truyền, ngày xưa vua Viêng Chăn đã lập nên chùa Viêng Chăn, nơi thờ một vị Phật cổ nặng mười kg vàng ròng.  

Tượng Phật cổ bằng vàng ròng này nếu tính theo giá vàng hiện nay ít nhất cũng phải hơn ba triệu tệ.  

Nhưng cái quý giá nhất chính là vì đây là bảo vật có từ hàng trăm năm trước, nếu được bán đấu giá sẽ có giá cao ngất trời.  

Âu Dương Ngọc Quân nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh, thế mà lại có một bảo vật có giá trị lớn như thế.  

“Không thể nào, bức tượng vàng của Pháp Vương Viêng Chăn vẫn còn được đặt trong chùa Jokhang. Làm sao nó có thể xuất hiện ở đây được? ”, Zado đứng bên cạnh đột nhiên nói.  

Là một người dân Tây Tạng vô cùng quen thuộc với vùng Bắc Tây Tạng này, cậu ta biết rất nhiều về truyền thuyết của Pháp Vương Viêng Chăn, chùa Viêng Chăn từng là ngôi chùa thờ thần lớn nhất ở miền Bắc Tây Tạng.  

Tuy nhiên, sau một cuộc chiến tranh nổi loạn nổ ra ở miền bắc Tây Tạng, toàn bộ ngôi chùa Viêng Chăn đã bị một ngọn lửa thiêu rụi.  

Sau khi Zado kể lại về truyền thuyết này, sắc mặt Âu Dương Vũ Quân trở nên lạnh lùng, con dao lại đặt trên cổ người đàn ông: "Mày nghe chưa? Người anh em của tao bảo, mày đang nói láo, mày giải thích thế nào?”  

“Tôi nói thật 100%, nếu mà là giả thì sẽ bị sấm đánh chết”, người đàn ông thề thốt, dù gì mạng của hắn ta cũng đang ở trên tay cậu ta.  

“Hừ, tạm thời tin mày”.  

“Đại ca, anh thả tôi ra đi, tôi đảm bảo không la hét và sẽ nghe lời anh nói”, người đàn ông sợ hãi không thôi.  

“Mày nhát gan như thế mà cũng dám làm đạo mộ, đúng là mất mặt mà”, Âu Dương Ngọc Quân cười haha rồi giơ tay lên đập vào sau ót người đàn ông đó.  

Hắn ta lập tức trợn mắt và ngất đi.  

“Tìm giẻ, chặn miệng hắn rồi trói lại, chúng ta đi theo”, Âu Dương Ngọc Quân dặn dò, rồi thả hắn ta xuống.  

Không giết người diệt khẩu đã là tốt lắm rồi.  

Cậu ta tin, nếu mà là họ bị bắt thì chắc chắn sẽ bị gi ết chết luôn.  

Sau khi trói người đàn ông lại thì Âu Dương Ngọc Quân nói với Zado: “Cậu ở đây đợi hay là đi cùng bọn tôi?”  

Zado không giống họ, nếu ở lại đây đợi thì sẽ an toàn hơn một chút.  

“Em đi cùng mọi người, em không tin là sẽ có lăng mộ của vua Viêng Chăn ở đây, em không muốn tượng Phật cổ bằng vàng ròng rơi vào tay những người này vì đó là báu vật của chúng em, những người này rất có khả năng sẽ bán chúng ra nước ngoài”, Zado trầm giọng nói.  

“Tốt lắm, không ngờ cậu lại có lòng yêu nước như thế, vậy cùng đi thôi”, Long Linh không thể không khen ngợi, là con gái của Hắc Long thì lòng yêu nước của cô ta là điều không cần bàn cãi nhiều.  

Ám Long Hoa Hạ là cơ quan nhà nước, đối nội: trấn áp cái ác, bảo vệ đất nước; đối ngoại: chiến đấu, ra trận!  

Những tên đạo mộ này sau khi trộm được bảo vật trong nước, phần lớn đều đem bán ra nước ngoài, khiến rất nhiều bảo vật của Hoa Hạ bị thất lạc.