Biết các môn phái võ thuật cổ đại có lịch sử hàng nghìn năm của Hoa Hạ không hề biến mất, chỉ là đang ở ẩn trong thâm sơn cùng cốc mà thôi.
Biết được thỉnh thoảng có khách du lịch chụp phải cảnh có người vượt nóc băng tường, thậm chí còn dùng khinh công nhảy cao mấy mét, tất cả đều không phải giả, mà thực sự có tồn tại.
Hàn Tuyết cẩn thận tìm kiếm trong điện Vạn Phật, tìm kỹ từng bức tượng Phật một, cuối cùng cô cũng phát hiện ra chút dấu vết.
Hàng nghìn tượng Phật này không phải được bày biện một cái vô tình, mà là có quy luật quỹ đạo riêng, còn vì sao cô lại có cảm giác này thì cô cũng không biết, chỉ có thể nói là linh cảm đặc biệt.
Hàn Tuyết dần dần tiến sâu vào trong, đôi bàn tay ngọc ngà bắt đầu chuyển động, giống như đang mô phỏng theo cái gì đó.
Trong điện Vạn Phật đột nhiên im bặt không một tiếng động khiến bốn lạt ma đứng bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có gì không đúng.
Ngoài cửa lớn của chùa Đạt Mẫu, các lạt ma ngã sõng soài dưới đất, nhóm Diệp Phàm càng đánh càng hăng.
Lúc này sức lực của các lạt ma đã dần rệu rã, Đức Tán suýt bị Diệp Phàm chém một đao.
Lạt ma Thiết Thác bị Linh Hồ Uyển Nhi đánh trọng thương, hai người Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh phối hợp với nhau, tuy cũng có bị thương nhưng vẫn có thể ngăn bước các lạt ma, không để họ vây giết Diệp Phàm.
Khóe miệng Diệp Phàm vương máu, đao kiếm của anh cũng đang nhỏ máu tí tách, có điều đó không phải của anh mà là của Phổ Đà.
Sắc mặt Phổ Đà u ám đến cực điểm, máu ròng ròng chảy xuống trên chùy Kim Cang của ông ta.
Vai ông ta bị Diệp Phàm chém một vết dài, nếu không phải ông ta phản ứng nhanh thì có lẽ cả cánh tay cũng bị chém đứt.
“Hòa thượng, đến bây giờ tôi chưa giết một người nào của ông, ông nên biết đó là ý gì, thả Tiểu Tuyết ra thì chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này”, Diệp Phàm cầm đao chỉ vào Phổ Đà, lên tiếng.
“Hừ, cậu đã sát giới trong Phật môn của tôi, tôi phải trấn áp cậu, bắt cậu sám hối tội lỗi của mình trước mặt Phật Tổ!”
Phổ Đà gầm lên, vung cây chùy Kim Cang lên, vòng sắt trên cây chùy rung lên leng keng.